Rơi Xuống Vô Tội

Rơi Xuống Vô Tội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323544

Bình chọn: 8.5.00/10/354 lượt.

. Tôi vô cùng hiểu nhớ cha mẹ là cảm giác đau đớn như thế nào.

Tôi mỗi lần đi nhà trẻ đón bé, đều thấy bé con đối với ba ba của bạn học là ngẩn người, tôi biết bé con nhớ đến ba ba mỗi ngày mà giãy dụa trong bất lực.

Mà tôi chỉ có thể lừa gạt bé : “Ba ba rất nhanh sẽ trở về” Bé con là một đứa trẻ hiểu chuyện, biết rỏ là tôi lừa bé, nhưng cuối cùng lại đối với tôi cười : “Mẹ, con không cần ba ba, con không nhớ baba, có mẹ là đủ rồi”

Một cô bé bốn tuổi như thế nào lại không muốn có baba chứ ? Là bé rất muốn, muốn nhưng không dám mơ ước xa xôi.

Tôi cắn môi, ôm thân thể bé bỏng vào trong lòng ngực. Bước ra khỏi toilet, tôi thiếu chút đưa đâm sầm vào một thân hình đột ngột xuất hiện, vừa nhìn đôi giày da tây trang, tâm tôi bắt đầu trầm xuống.

Ổn định tâm thần, muốn tránh ra, lại bị cánh tay hắn vòng trụ lại.

“Tránh ra” “Thực là một gia đình hạnh phúc quá đi….”

Hắn nói xong bàn tay nâng lên khuôn mặt tựa như thiên thần của Tư Tư : “Bộ dáng cùng em thật giống nhau như đúc !”

Tôi muốn đánh bay bàn tay dơ bẩn của hắn, lo sợ sẽ kinh hách đến bé con. Không nghĩ tới con gái đáng yêu của mình lại không ý thức được bản thân bị khi dễ, còn chớp chớp đôi mắt to mọng nước, hướng người tôi cười đến ngọt ngào : “Chú a !”

Giọng nói này thật sự không phải chỉ là bình thường thanh thúy, mà thực sự là làm cho người tôi nhũn đến tận cốt tủy.

Tôi lúc ấy thật sự là muốn vổ mấy cái vào mông bé con a, bốn tuổi mà đã hiểu thế nào là đối với những giương mặt dễ nhìn (aka suất ca đi) để phóng điện, về sau trưởng thành phải làm sao bây giờ.

Lâm Quân Dật đối với ánh mắt Tư Tư thất thần trong chớp mắt, đột ngột rút tay về, lui ra phía sau từng bước.

Rất buồn cười, hắn lớn như thế cư nhiên lại bị Tư Tư dọa đến hoảng. Tôi ôm Tư Tư bước qua người hắn, vừa đi được hai bước, là nghe thanh âm của hắn truyền đến : ”Tôi xem chồng em thực rất yêu em , chắc là còn không biết mấy ngày trước đã xảy ra chuyện gì đi ?”

Tôi căn bản không thèm để ý đến lời hắn nói, tiếp tục đi về phía trước.

Hắn nhanh chóng tăng tốc bắt kịp đến bên cạnh tôi, thoáng chốc ở bên tai tôi nói nhỏ : “Diêu Băng Vũ ! Tôi thật sự coi thường em ! Nếu tôi không phải quá tốt, em cũng đừng nghĩ đến có được 1 ngày yên lành”

Bản thân hắn với việc tôi sống yên lành hay không có quan hệ gì? Có phải hôm nay hắn quên uống thuốc trước khi ra khỏi cửa không? Hôm nay có phải hắn ta lại quên uống thuốc trước khi ra khỏi cửa không nhỉ?

Nhìn thân ảnh hắn dần biến mất, trong lòng tôi lại tản mác một cảm giác không yên tâm.

Lại qua vài ngày, tâm tình của tôi cũng đã bình phục nhiều, nhớ lại chính mình kí hợp đồng với công ty trong hai năm, còn có một số công việc chưa bàn giao rỏ ràng, tôi cũng tự biết có một số công việc phải tới công ty giải quyết cho xong. !

Sau khi dọn vệ sinh sạch sẽ hết một buổi sáng, buổi chiều tôi quyết định đến công ty, Triệu Thi Ngữ vừa thấy tôi đến, há hốc mồm hỏi : “Cô sao lại như vậy, ngay cả một cuộc gọi cũng không liên lạc, nửa tháng không thèm đến công ty !”

“Tôi hôm nay đến để từ chức.” Tôi dùng ánh mắt lạnh nhạt liếc mắt qua phía bên trong cánh cửa thủy tinh, Lâm Quân Dật cũng đang ngồi trong ấy.

“Từ chức ?»

“Đúng!”

Cô ta khinh thường bĩu môi, làm cái điệu bộ như sớm biết rằng tôi sẽ bị vứt bỏ mà.

Tôi lấy từ trong túi xách từ đơn từ chức đã sớm chuẩn bị tốt, gõ lên cách cửa phòng ldq, rồi trực tiếp đi vào văn phòng hắn.

Tôi lấy đơn đặt lên trên bàn, lạnh lùng nói : “Tôi đến từ chức.”

Tầm mắt của hắn chưa từng rời khỏi màn hình máy tính, có vẻ thực chuyên chú : “Em lại đây !”

Tôi có chút ngốc, nhìn lướt qua vẻ mặt tò mò của Triệu Thi Vũ, không tính đi tới.

“Lại đây ! Tôi muốn cho em xem cái này”. Hắn lặp lại một lần nữa.

Tôi không rõ ý tứ hắn muốn cái gì, đành tiến lên phía trước, theo tầm mắt hắn nhìn vào.

Khi tôi nhìn vào hình ảnh trên máy tính, tôi sợ hãi tới mức lùi về phía sau mấy bước , phải dựa vào cạnh bàn mới miễn cưỡng bản thân không ngã ngất ra.

Đó là một video có chút mơ hồ nhưng vẫn nhìn được rõ ràng. Mơ hồ hình như là vì máy quay có độ phân giải không cao, nhưng rõ ràng tôi biết vì đoạn hình ảnh kia đã khắc sâu trong đầu, cố cũng không thể quên được.

Hắn cư nhiên ở trong nhà mình lắp cả máy quay, thật có thể đê tiện đến thế sao. Thật đáng buồn chính là—trên kia tôi chả có chút lực phản kháng, chỉ có bất lực tiếp nhận hắn.

“Anh, anh, anh….” Tôi ngay cả nói cũng không ra lời, sau một lúc mới nói nên lời: “Anh rốt cuộc là muốn thế nào ?”

“Em nói đi ?” Hắn lãnh khốc nhìn tôi. Ngay cả lấy cái thứ kia ra uy hiếp hắn vẫn rất bình tĩnh bất động thanh sắc. Hắn so với tôi tưởng tượng còn đáng sợ hơn nhiều.

Tôi quá xem nhẹ hắn, hắn không chỉ là biến thái, là âm hiểm, không là âm hiểm biến thái !

Nếu hắn chỉ là một tên biến thái thì tốt rồi, nhưng hắn có một ý nghĩ còn biến thái hơn, hắn hiểu được làm thế nào để cho một nữ nhân khuất phục, hắn còn biết xài thủ đoạn mà so với tiền tài càng đáng sợ hơn.

Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy ánh mắt lóe lên tia thăm dò của Triệu Thi Ngữ, tôi xoay lưng về phía cô ta, nhỏ giọng nó


Polaroid