Ra Tường Ký

Ra Tường Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325293

Bình chọn: 7.5.00/10/529 lượt.

ại không biết nói gì, còn tưởng rằng thiếu gia cùng mình

giống nhau là đi đường mệt mỏi. Nghĩ đến cha kêu nàng hảo hảo chiếu cố

hắn, vì thế đã nói: “Phu quân, ngươi có phải hay không mệt mỏi? Ta xoa

bóp vai cho ngươi được không?”

Cổ Vưu Chấn “Hừ” một tiếng, từ

chối cho ý kiến. Cận Liễu Liễu nghĩ hắn đáp ứng. Vì thế bước qua đứng ở

phía sau hắn, bóp vai cho hắn.

Đang xoa bóp, nàng lại bỗng nhiên “Ai nha” một tiếng, lấy tay bưng kín bụng.

“Làm sao vậy?” Cổ Vưu Chấn hỏi nàng.

“Đau bụng.” Nàng ôm bụng, sắc mặt cũng không được tốt lắm.

“Ai bảo ngươi ăn nhiều như vậy, khó trách bụng đau!” Hắn trên mặt tuy rằng

hung tợn, lại lập tức tìm tiểu nhị múc nước đến để cho hai người bọn họ

đều rửa sạch chân, thúc giục nàng nhanh nhanh ngủ.

Xuất môn bên

ngoài, không thể so với ở nhà hắn, không có điều kiện cho hắn mỗi ngày

tắm rửa thay quần áo. Cũng may hắn biết sự tình có cái nặng nhẹ, cũng

không quá chú ý.

Vì thế tắt đèn ngủ, Cận Liễu Liễu toàn bộ thân mình cuộn tròn trên giường, tay chân đều cảm thấy lạnh lẽo.

Cổ Vưu Chấn vốn đưa lưng về phía nàng mà ngủ. Nhưng sau khi nghe được phía sau truyền đến thanh âm lạnh run của nàng, trong lòng mềm nhũn, liền

xoay người, đem nàng ôm vào trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi

ấm cho nàng.

Cận Liễu Liễu chỉ cảm thấy trên người Cổ Vưu Chấn

nóng hừng hực, giống như đang ôm một cái đại ấm lô, nhất thời đã quên Cổ Vưu Chấn có bao nhiêu đáng sợ, càng thêm hướng vào trong lòng hắn chui

vào.

Cổ Vưu Chấn nghĩ đến nàng tuổi còn nhỏ, đã có dũng khí làm

bạn hắn lên kinh, tức giận trong lòng sớm không thấy tăm hơi. Lại nghĩ

đến nàng là một nữ tử, trời đông giá rét lạnh đi theo bọn họ chạy lung

tung, chỉ sợ nàng lạnh, trong lòng lại thêm vài phần thương tiếc.

Vì thế thân thủ sờ sờ mái tóc mềm mại bóng loáng của nàng, hòa nhã nói:

“Nhanh nhanh ngủ đi, nghỉ ngơi tốt, sáng mai gia bảo Ngọc Trúc tìm chút

dược cho ngươi, về sau bụng sẽ không đau .”

Hai người dựa sát vào nhau, dần dần đều ngủ. Tới nửa đêm, Cổ Vưu Chấn lại bị tiếng rên rỉ của Cận Liễu Liễu làm cho bừng tỉnh.

Hắn cảm thấy nhân nhi bé nhỏ trong lòng mình cuộn lại càng nhanh, ý thức

được có chút không ổn. Vì thế xuống giường châm đèn lên, liếc mắt xem

qua một cái, Cận Liễu Liễu sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhìn qua vô

cùng không tốt.

Cổ Vưu Chấn cả kinh: “Liễu Liễu, ngươi làm sao vậy?”

“Ta đau bụng.” Cái miệng nhỏ nhắn của nàng hơi chu ra, giọng nói rất ủy khuất.

Cổ Vưu Chấn trong lòng hoảng hốt, liền đem chăn xốc lên, ôm lấy nàng muốn nhìn một chút xem nàng rốt cuộc là bị làm sao .

Tuy không xốc lên hoàn toàn, một cảnh tượng mở ra, Cổ Vưu Chấn lại sợ đến nỗi mặt đỏ bừng.

Đã thấy trên tiết khố màu trắng của Cận Liễu Liễu có một vết máu đỏ tươi, hiển là quỳ thủy đến thăm.

“Ngươi, ngươi, ngươi đau bụng? Ngươi thế nhưng không biết chính mình là xảy ra

chuyện gì ?” Cổ Vưu Chấn cư nhiên có chút lắp bắp hỏi.

Hắn mặc dù có thê có thiếp, nhưng luôn luôn sống một mình ở trong viện. Đối với

việc kỳ sự nữ tử biết rất chi là ít. Lúc này chính mắt nhìn thấy, trong

lòng cư nhiên không khẩn trương không được.

Cận Liễu Liễu mờ

mịt lắc đầu, nhưng thấy Cổ Vưu Chấn nhìn lại hướng quần nàng, chính

mình cũng cúi đầu xem xem, chỉ thấy chỗ đũng quần có một vết máu đỏ

tươi, trong lòng nàng cả kinh, “Oa” một tiếng liền khóc lớn lên.

Lúc này đêm dài yên tĩnh, nàng vừa khóc, chỉ sợ sẽ đánh thức không ít

người. Cổ Vưu Chấn không chút suy nghĩ liền bưng kín miệng của nàng, hạ

giọng nói: “Chớ khóc, chớ khóc, ngươi thật không biết chính mình là xảy

ra chuyện gì ?”

Cận Liễu Liễu bị hắn bưng kín miệng, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ khóc nói: “Ta có phải hay không sắp chết? Ta, ta đổ máu .”

“Mẫu thân ngươi chưa bao giờ nói cho ngươi đây là cái chuyện gì sao?” Hắn đã muốn biết đây là lần đầu nàng có quỳ thủy.

Cận Liễu Liễu nước mắt lưng tròng, lắc đầu.

Cổ Vưu Chấn chau mày, vẻ mặt buồn khổ. Mẫu thân Cận Liễu Liễu là như thế

nào a, cái gì đều không dạy qua nàng! Chuyện vợ chồng cho dù không hiểu, như thế nào ngay cả nữ nhi gia sự cũng không hiểu?

Cận Liễu Liễu thấy vẻ mặt hắn không hờn giận, còn tưởng rằng chính mình thật sự bị

quái bệnh gì trị không hết. Vì thế nước mắt “Ào ào” như hạt châu tuôn

ra.

Cổ Vưu Chấn trong tay đều là lệ, cúi đầu thấy nàng khóc cực

kỳ thương tâm, nhanh chóng nói: “Khóc cái gì? Ngươi không phải bệnh!

Cũng sẽ không chết!”

Cận Liễu Liễu nghẹn ngào ngừng khóc: “Vậy, ta đây là làm sao vậy?”

Cổ Vưu Chấn cắn răng nửa ngày, mới thở dài thật mạnh, nói: “Đây là quỳ thủy.”

*Quỳ thủy: chuyện hàng tháng của chị em nha!

“Quỳ thủy?” Cận Liễu

Liễu lần đầu tiên nghe thấy một từ mới mẻ như thế này. Nhất thời lại

dừng khóc, chớp chớp đôi mắt to ngập nước vẫn còn phiếm hồng, hiếu kỳ

nhìn về phía Cổ Vưu Chấn : “Đó là cái gì?”

Đó là… Cái gì?

Dù Cổ Vưu Chấn có đọc hết hàng vạn cuốn sách cũng không biết nên giải thích cùng Cận Liễu Liễu như thế nào.

Chỉ thấy hắn ngồi ở bên giường không ngừng vò đầu bứt tai, rõ ràng chỉ mặc áo đơn, nhưng đầu cũng đầy mồ hôi lạnh.

“Phu quân? Quỳ thủy là cái


The Soda Pop