
phải ở nơi này chịu tội, khẳng định đã sớm vọt đến, đem ta mang ta về nhà .”
“Vậy là tốt rồi, ta thấy biện pháp này của ngươi tốt lắm. Hơn nữa, vạn nhất
phụ mẫu ngươi không cần ngươi , ngươi vẫn còn có ta. Ta nhất định mua
một tòa nhà lớn cho ngươi, cho ngươi ăn ăn sung mặc sướng, rảnh rỗi sẽ
mang ngươi đi du sơn ngoạn thủy.”
“Ta mới không cần cái tòa nhà
lớn gì đó, cũng không cần cái gì du sơn ngoạn thủy, ta đã muốn về nhà
đi, theo ta cha mẹ cùng bọn đệ đệ ở cùng một chỗ.”
Vân Thượng
cười chế nhạo: “Tùy ý ngươi, đến lúc đó nói không chừng ngươi sẽ thay
đổi chủ ý. Vậy ngươi chuẩn bị khi nào biểu diễn cho người Cổ gia xem
đâu?”
“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt , vừa vặn ngươi đã đến
rồi, không bằng chúng ta đêm nay liền nháo ra chút động tĩnh đi, nói
vậy, ta sáng mai không phải có thể về nhà sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của
Cận Liễu Liễu hưng phấn có chút đỏ lên.
Vân Thượng Phi cũng là ngẩn ra, vẻ tươi cười cũng bắt đầu mất tự nhiên: “Ngươi muốn ta cùng ngươi diễn diễn trò?”
“Đương nhiên rồi, ngươi là người tốt như vậy, giúp ta nhiều như vậy, ta không
tìm ngươi, còn có thể tìm ai đâu? Nói sau, chúng ta không phải đã sớm đã làm cái việc cẩu thả kia sao? Ngươi lại làm thêm một lần nữa cũng không phải khó khăn nha?” Cận Liễu Liễu tuyệt đối không hiểu quan sát ngôn
sắc, không chú ý tới nụ cười của Vân Thượng Phi càng ngày càng miễn
cưỡng.
“Ta dạy cho việc ngươi nam nữ đương nhiên không thành vấn
đề, dạy ngươi như thế nào lấy lòng phu quân cũng đương nhiên không thành vấn đề, nhưng tuyệt đối không thể làm gian phu quang minh chính đại của ngươi a.”
“Vì sao?” Nàng khó hiểu.
“Ta còn có chuyện quan trọng trong người, đêm nay đến chính là đặc biệt nói với ngươi một
tiếng, ta khả năng phải xa nhà thật lâu, một thời gian dài sẽ không thể
gặp mặt ngươi. Ta nếu là đêm nay lưu lại giúp ngươi chiếu cố thật ra
cũng không vấn đề gì, nhưng một khi sự tình nháo đến nỗi lớn chuyện lên, ta sợ ta ngày kia cũng không thoát ra nổi. Đến lúc đó, chuyện quan
trọng hơn bị chậm trễ , thực sợ sẽ nháo đến tai nạn chết người đâu.” Ánh mắt hắn tối sầm lại, tựa hồ thật sự đang quan tâm đến cái chuyện quan
trọng hơn kia.
Cận Liễu Liễu đương nhiên nhanh chóng nói: “Nếu là như vậy, ngươi nhanh làm chuyện quan trọng hơn đi, ta lại ở tại chỗ này mấy ngày, xem xét tuyển những người khác, cũng là không vấn đề gì .”
Hắn đối với nàng rất tốt, nàng nhớ rõ rành mạch, ngày đó nếu không có hắn
cứu mình, nói không chừng cái mạng nhỏ của nàng, còn thật sự không kiếm
trở lại được.
Vừa nghe ân nhân có việc phải đi, nàng liền nhanh nhẹn thúc giục hắn rời đi mau.
“Ngươi không cần lo lắng cho ta , ta hiện tại rất tốt , thiếu phu nhân cũng
không tiếp tục khi dễ ta . Chờ ngươi làm tốt sự tình rồi trở về, nói
không chừng ta đã về nhà rồi.” Nàng nói rất thành thực, Vân Thượng Phi
cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt to ôn nhuận kia.
Hắn gượng gạo cười khan vài tiếng, lúng ta lúng túng cùng nàng nói lời từ biệt, sau đó đóng cửa lại rời đi.
“Ngươi nhất định phải cẩn thận a, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.”
Bên tai còn vọng lại thanh âm chân thành của Cận Liễu Liễu, thời điểm phi
thân lên mái hiên, hắn hiếm có thở dài một tiếng, trong lòng dâng lên
cảm giác áy náy.
Cận Liễu Liễu là toàn tâm tin tưởng hắn, hơn nữa nhận định hắn là người tốt giúp đỡ nàng. Nhưng Vân Thượng Phi hắn người trong nhà biết chuyện nhà mình, hắn an tâm cái gì, trong lòng hắn rõ
ràng.
Ở sau lưng giúp giúp nàng chiếu cố là không gì đáng trách , nhìn thấy nàng bị khi dễ đến hấp hối không ra tay cứu giúp là không thể nào nói nổi .
Nói cho cùng, hắn đối với nàng vẫn là có vài phần
thích, bằng không, hắn sẽ không vì một miếng thịt còn chưa có ăn được
đến miệng, hạ nhiều công phu như vậy, mất nhiều tâm sức như vậy.
Nhưng là, thích cũng có giới hạn của thích.
Hắn tuyệt đối sẽ không vì giúp nàng về nhà mà làm gian phu gì đó, để cho
người khác có cơ hội biết tướng mạo “Vân Thượng Phi”. Càng không đáng vì chuyện này, mà đắc tội Cổ gia, gây ra chuyện nguy hiểm cho bản thân.
Nhưng hắn chỉ cần nghĩ đến Cận Liễu Liễu nhìn hắn bằng ánh mắt thẳng thắn
thành khẩn, trong lòng liền dâng lên một cảm giác áy náy không thể tha
thứ chính mình.
Nàng thật đúng là cái ngốc cô nương, ngốc đến nỗi làm người khác đau lòng.
Chính mình rõ ràng là hái hoa tặc muốn đoạt trong sạch của nàng, chỉ là vì cơ duyên xảo hợp giúp nàng vài lần, nàng liền thiệt tâm thành ý đem hắn
trở thành người tốt nhất thiên hạ, lại căn bản không rõ hắn kỳ thật
chính là thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng thôi.
Cận Liễu Liễu thật sự cùng Cổ gia, đúng là không hợp nhau.
Nàng hẳn là nên được sinh hoạt tại nơi càng tự do càng tốt, hoặc là được gả
cho một phu quân bình thường nhưng thực tâm thương yêu nàng, có thể quý
trọng cũng hiểu được sự hồn nhiên tốt đẹp trong lòng nàng.
Có suy nghĩ như vậy, Vân Thượng Phi cơ hồ muốn nhảy xuống mái hiên, đi vào
trong phòng kia, nói cho nàngbiết chỉ cần hắn hết sức suy nghĩ biện
pháp, có lẽ có thể giúp nàng được tự do, không cần diễn cái trò quyến rũ hán tử