
ần
để đưa cô đi thăm thú quanh trường, làm quen với thành phố mới. Vừa rồi
lúc đi ngang qua sân vận động nhìn thấy cô, cảm giác vui mừng bất ngờ,
nhưng vừa bước vào bên trong, anh nhìn thấy cô và một nam sinh khác đang ôm nhau nằm dưới đất. Mặc dù biết rất rõ là cô chưa có bạn trai, chắc
hẳn chuyện xảy ra có lí do của nó, nhưng vẫn rất khó để giữ được vẻ mặt
thản nhiên.
"Ngất, nhìn xinh xắn thế này, mà lại tên là Quyển Nhĩ, nem cuốn thì có!"
"Im đi!" Cả Cao Mạc và Lục Quyển Nhĩ đều không nhịn được nữa đồng thanh quát Đinh Mùi.
Sự giằng co và ngượng ngập giữa họ bị sĩ quan huấn luyện liên đội Cao Mùi chen ngang. Cao Mạc đứng sang một bên nhìn Lục Quyển Nhĩ nằm bò
dưới đất, dùng toàn bộ sức nặng của cơ thể đè lên chiếc vỏ chăn, hành
động đó của cô khiến anh không nhịn được cười. Anh không phải sinh viên
trong thời kỳ tập huấn quân sự, nên lúc này không được vào trong sân vận động, "Quyển Nhĩ, phải dùng sự khéo léo chứ không phải thể lực, em thì
nặng được bao nhiêu, để dành sức tí nữa còn buộc ba lô đi" anh vẫy vẫy
tay, "Cuối tuần anh đến tìm em, ở ký túc xá đợi anh"
Lục Quyển Nhĩ cũng biết hành động của mình rất ngốc nghếch, nhưng
dưới con mắt soi mói của sĩ quan huấn luyện cô không thể không làm theo
hướng dẫn của anh ta từng bước từng bước một. Cô nằm bò cả người lên
trên vỏ chăn, chuyên tâm chăm chú, như không biết đến sự tồn tại của Cao Mạc.
Nhưng cô đã phải trải qua hơn 700 ngày đêm mới có thể đến được bên
anh, cảm giác này làm sao có thể lờ đi được đây! Kỳ nghỉ hè này anh chỉ
về có mấy ngày trước và sau khi cô có kết quả thi đại học, sau đó vội
vội vàng vàng quay về trường, không biết là bận rộn việc gì nữa.
Vẫn may, vẫn còn may, cô nghĩ thầm, ít nhất thì anh cũng không phải
chứng kiến cảnh mấy cuộn tất của cô lăn lông lốc dưới đất, nếu không
đúng là mất mặt muốn bỏ về nhà luôn.
Nghe anh nói ý như chuẩn bị rời đi, Lục Quyển Nhĩ hai tay vẫn thoăn
thoắt không dám dừng lại, chỉ cúi đầu đáp nhỏ một tiếng, "Vâng".
Cô tập trung toàn bộ sự chú ý để lắng nghe tiếng bước chân xa đang
dần của Cao Mạc, bất giác thần người ra. Thầm nghĩ, cuối tuần anh sẽ đưa cô đi đâu chơi? Nhìn bộ dạng của anh mới buổi sáng mà trông mệt mỏi thế kia, chắc lại thức suốt đêm. Toàn bộ tâm tư thiếu nữ của cô đều dành
cho Cao Mạc cả rồi.
"Còn ở đó mà kéo mãi, sắp rách rồi kìa" Một giọng nói châm biếm vang lên.
Lục Quyển Nhĩ nhìn góc chăn mà mình đang kéo trên tay, mặc dù chưa
đến nỗi rách, nhưng đã bị tay cô làm bẩn, đen xì, trông rất chướng mắt.
Chăn trải trên đất thì đương nhiên là bẩn, nhưng đó là do bụi đất, nhưng vết bẩn do sự căng thẳng khiến mồ hôi tay rịn ra tạo lên này nhìn rất
rõ. Cô ra sức chà lòng bàn tay vào người một cách vô ích, sau đó lại
tiếp tục kéo chiếc vỏ chăn, không thèm để ý tới thằng cha luôn tự coi
mình là người trong cuộc và cũng luôn mang tới xui xẻo kia.
"Tất của em này, không cần nữa sao?" Sĩ quan huấn luyện vừa rời đi, Đinh Mùi lại bắt đầu lắm lời.
Không hiểu tại sao, anh đặc biệt thích trêu trọc cô bé này. Anh thích thú nhìn sự trấn tĩnh kiên cường của cô trong những tình huống như thế. Cô sinh viên có khuôn mặt như búp bê này, tuyệt đối không phải tuýp con gái có tính cách đáng yêu, nhưng lại khiến người khác phải chú ý, ít
nhất thì cũng khiến anh phải chú ý.
"Đưa đây" Lục Quyển Nhĩ nói xong câu này, tự nhận thấy mình đã thất
bại, muốn giữ khoảng cách với cái tên Đinh Mùi kia nhưng lại bị anh ta
câu kéo giống như những người bạn thân thiết đang trêu trọc nhau.
Nhưng để tất lại chỗ anh ta thì tuyệt đối không được, mấy đôi đó cô
cũng quên mất là đã giặt hay chưa, kế hoạch là mỗi cuối tuần, tập trung
giặt một lần – cũng chỉ là ngâm vào nước xà phòng, rồi vớt ra giũ sạch.
Hàng ngày cô vẫn thường sờ tay xuống đầu giường vớ được đôi nào thì đi
đôi ấy. Sạch hay không, có mùi hay không, dưới cường độ huấn luyện cao
như thế này, những vấn đề đó không nằm trong phạm vi khiến cô phải suy
nghĩ.
Đinh Mùi áp sát lại gần nhét thẳng mấy cuộn tất đang cầm trong tay
vào hai túi áo trước của Lục Quyển Nhĩ, không trêu chọc cô thêm nữa.
Nhưng do hành đông của anh khá đột ngột, không nói gì mà cứ thế động
chân động tay, mặt Lục Quyển Nhĩ đỏ bừng tới tận mang tai. Cô muốn đẩy
anh ta ra, nhưng không muốn có thêm sự tiếp xúc về mặt cơ thể nào nữa,
đành đút hai tay vào túi áo, định sắp xếp lại mấy cuộn tất trong đó,
khỏa lấp đi sự mất tự nhiên của mình. Đúng lúc ấy thì Đinh Mùi cũng rút
tay ra, thế là hai người, bốn bàn tay, va mạnh vào nhau.
Lục Quyển Nhĩ lập tức dấu tay ra sau lưng, xoa rồi lại lau, nhưng
khuôn mặt thì đang nóng bừng bừng giống như có giòi bò trong xương không làm sao mà rũ ra được. Cô biết đấy chỉ là một sự tình cờ, cũng do mình
chân tay luống cuống,nhưng hành động bộp chộp của tên Đinh Mùi kia cũng
không tránh khỏi liên đới. Anh ta cứ đưa thẳng cho cô chẳng phải là xong chuyện hay sao!
Đinh Mùi thấy cô phản ứng mạnh như thế, ngượng ngùng thu tay về. Anh
vốn là người thoái mái, bạn bè nhiều, bạn khác giới cũng không ít. Khi
tụ tập cùng nhau, không