XtGem Forum catalog
Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214311

Bình chọn: 7.5.00/10/1431 lượt.

ân thể hài tử nhỏ như vậy, lại có cổ, đích xác là một chuyệnđáng thương .

Để cho Cổ Đức ngoài ý muốn chính là, Phượng Kiêu thoạt nhìn tựa hồ có chút không giống với bình thường. Dựa theo lẽ

thường, trên người của người trúng cổ, cũng sẽ thể hiện ra một loại trạng thái

không khỏe mạnh, vô luận là sắc mặt hay là ánh mắt, cũng sẽ không bình thường. Người trưởng thành cũng

sẽ như vậy, lại càng không cần phải nói đứa trẻ mới sinh.

Tiểu hài tử vốn là sức chống cự rất yếu, lại bị người hạ cổ độc, sức chịu đựng sẽ càng kém. Hắn từng tiếp xúc với khá nhiều hài tử bị trúng cổ, vẻ mặt đều hiện lên xanh xao, hơn nữa nhỏ gầy, vô tinh đả thải *( phờ phạc, ủ rũ, lử đử…), hoặc là khóc rống không ngừng. Nhưng là những tình huống này ở trên người Phượng Kiêu

cũng không có xuất hiện, hơn nữa mới vừa rồi nhìn thoáng một cái, Cổ Đức nhìn ra đứa bé này lớn lên thiệt mập mạp, béo tròn khả ái. Hắn thật sự là bị trúng cổ sao?

Cổ Đức trong lòng tuy có nghi ngờ, nhưng bây giờđang ở yến hội đám cưới của Minh Nguyệt Thịnh, CổĐức cũng

không thể đem nghi ngờ của mình biểu hiện ra.

Trong đại điện, náo nhiệt vui mừng, khóe môi Minh Nguyệt Thịnh nhếch

lên nở nụ cười như có như không, ở dưới ánh đèn loang lổ, lộ ra vẻ thần bí dị thường. Mặc dù mắt hắn nhìn ca múa trên điện, nhưng khóe mắt lại một mực nhìn Mộ Dung

Thất Thất.

Thật lâu không gặp lại, nàng càng thêm mỹ lệ.

Một nụ cười một cái nhăn mày, trong tự nhiên lộ ra cao quý, mặc dù chỉ an tĩnh ngồi một chỗ, cũng là một phong cảnh đẹp nhất.

Chẳng qua, bên cạnh hồng nhan đã có “hắn”, đây làđiều Minh Nguyệt Thịnh vĩnh viễn không cách nào thay

thế. Kiếp này, chỉ có thể vô duyên.

Mặc dù Minh Nguyệt Thịnh nội tâm vô cùng hi vọng thời gian dừng lại vào giờ khắc

này, nhưng thời gian tốt đẹp nhất lại luôn trôi qua rất nhanh, yến hội kết thúc, hắn

phải đi Thanh Loan Cung.

Trước khi đi, Minh Nguyệt Thịnh lại thâm sâu nhìn Mộ Dung Thất Thất một

cái, dường như muốn đem nụ cười của nàng khắc ở sâu trong lòng.

"Bãi giá Thanh Loan Cung ——"

Giọng Phúc Nhĩ truyền đến, tựa hồ Minh Nguyệt Thịnh nghe thấy trong

không trung có một tiếng tiếng thở dài, ngẩng đầu, lại không thấy bất kì ai, chỉ có gió khẽ vờn, từ bên tai hắn lướt nhẹ qua. Chẳng lẽ, gió cũng thương tiếc nỗi bi thương của hắn, cho nên

mới phát ra tiếng thở dài như vậy?

Trong Thanh Loan Cung, Cổ Quân Dao mặc giá y màu mận, yên lặng ngồi ở trong phòng.

Xuyên thấu qua khăn sa màu đỏ, Cổ Quân Dao cóthể mơ hồ thấy được bài biện trong phòng. Bởi vì nàng là Cẩn phi, không phải hoàng hậu, cho nên không thể dùng màu đỏ chót, dù là đám cưới, cũng chỉ một thân màu mận. Bất quá, ở trong lòng Cổ

Quân Dao, như vậyđã thỏa mãn rồi, đám cưới này vốn chỉ làm cho người ta nhìn, là giả, cho nên không cần thiết so đo những thứ kia.

Không biết đợi bao lâu, một tiếng "Hoàng thượng giálâm!"

truyền tới bên tai Cổ Quân Dao, trong nhà đám nôtỳ bước nhanh đi tới cửa quỳ xuống, miệng hô vạn tuế. Minh Nguyệt Thịnh cũng không có nói lời dư thừa, chỉ một câu "Bình

thân", làm cho các nàng lui ra, duy chỉ để lại Phúc Nhĩ.

"Bệ hạ vạn tuế!"

"Ừ! Lấy khăn sa xuống, ăn chút đồ gì đi, ngươi khẳng định là đói bụng lắm."

Minh Nguyệt Thịnh không giúp Cổ Quân Dao kéo

khăn sa, mà trực tiếp ngồi xuống, tự rót trà cho mình.

Trong lòng Minh Nguyệt Thịnh, thủy chung cố

chấp kiên trì giữ hình bóng một người, tim của hắn đã cho Mộ Dung Thất Thất, tuyệt đối không thể nào chứa thêm ai khác. Hôm nay

cưới phi, chỉ là nghĩa vụ đối với quốc gia, không phải hắn tự nguyện, cũng sẽ không

thực sự cùng Cổ Quân Dao bái thiên địa uống rượu hợp cẩn, càng đừng nói chi là động phòng hoa chúc .

Cổ Quân Dao gỡ xuống khăn che đầu, đi tới trước mặt Minh Nguyệt Thịnh, hướng hắn hành lễ.

"Ngồi đi!"

Chờ Cổ Quân Dao ngồi xuống, Phúc Nhĩ đi tới bên giường, kéo chăn đệm trắng ra, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ, đem chất lỏng bên trong vẫy lên trên khăn trải

trắng tinh.

Thấy Phúc Nhĩ làm như vậy, Cổ Quân Dao có chút giật mình, bất quá nàng cũng không phải cái gì cũng không hiểu, trước hôn nhân, mama trong

cung đãtruyền thụ cho nàng những kiến thức về phương diện này.

Chẳng qua bây giờ nhìn đến Phúc Nhĩ làm như vậy, Cổ Quân Dao có chút đỏ mặt.

Chờ Phúc Nhĩ làm xong hết thảy lui ra, Minh

Nguyệt Thịnh mới mở miệng nói chuyện. "Như thế nào? Đã quen chưa!"

"Nô tì rất tốt, tạ ơn bệ hạ quan

tâm!"

Ở thời điểm Cổ Quân Dao nói những lời này, Minh Nguyệt Thịnh biết,

mình tìm được một người vô cùng người thích hợp. Cổ Quân Dao rất thông minh, nhưng nàng

thông minh không giống với những người khác tự mình khoe khoang cho là hiểu biết, mà là biết chuyện gìkhông thể làm, cái gì không thể nói.

Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi bày ra trước mắt, Minh

Nguyệt Thịnh khẽ gật đầu, "Thích là tốt rồi! Trẫm sẽ không làm trễ nải ngươi quá nhiều thời gian, chờ vài năm sau, trẫm sẽ tìm

thời cơ thích hợp an bài ngươi chết giả, đến lúc đó cho ngươi một thân phận khác, ngươi có thể rời xa hoàng cung, bắt đầu cuộc sống mới."

Cổ Quân Dao không nghĩ tới chính là, Minh Nguyệt Thịnh mỗi một bước đều