
ơng, cũng trực tiếp đứng lại tại chỗ. Mộ Dung Thất Thất cất bước tiến lên, một phát bắt được tay Phượng Thương. Khiến cánh tay đang run rẩy trong tay áo Phượng Thương lộ ra, Mộ Dung Thất Thất trong lòng cả kinh, “Đây là xảy ra chuyện gì?”
Mộ Dung Thất Thất theo thói quen đặt ngón tay lên mạch Phượng Thương .
“Không có chuyện gì, Khanh Khanh, Tấn Mặc đã chế thuốc. . . . . .”
“Chàng câm miệng cho ta!” Mộ Dung Thất Thất thét lớn một tiếng, Phượng Thương biết, lần này nàng thật sự giận. Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương lần đầu tiên ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất, giống như con nít làm sai chuyện, không nhúc nhích chờ “giáo huấn” .
“Chuyện khi nào?”
Kiểm tra xong một cái tay, Mộ Dung Thất Thấtđổi lại cánh tay khác.
“Lần đầu tiên nhìn thấy Di Sa thời thì bắt đầu. . . . . .”
“Lâu như vậy?” Mộ Dung Thất Thất cau mày, chờ sau khi kiểm tra. Mộ Dung Thất Thất chuyển hướng tấn Mặc, “Sư huynh, ý kiến của ngươi là gì?”
“Ta nghĩ, hẳn là di chứng của cổ độc. Mặc dù cổ độc đã bị chuyển sang bên trong cơ thể nàng, nhưng không có cổ độc ngăn chặn, thai độc lại bắt đầu tùy ý làm bậy . Đây cũng là nguyên nhân Vong tình của Vương gia phát tác trước thời gian, là nguyên nhân khiến hắn mất trí nhớ.”
Ý nghĩ của Mộ Dung Thất Thất, cũng gần như giống với Tấn Mặc, cầm thuốc Tấn Mặc điều chế cho Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất đặt ở dưới mũi hít hà, chuẩn bị tự mình nếm thử, bị Phượng Thương cùng Tấn Mặc đồng thời ngăn lại, Mộ Dung Thất Thất lúc này mới nhớ tới mình có bầu, không thể tùy tiện thử thuốc thí nghiệm, dứt khoát cùng Tấn Mặc đứng bên cạnh bắt đầu thảo luận bệnh tình của Phượng Thương .
Nhìn Mộ Dung Thất Thất cùng Tấn Mặc nghị luận đến “khí thế ngất trời” , hoàn toàn không để ý tới mình, trong lòng Phượng Thương có chút khổ sở. Xem ra, hắn thật làm sai rồi, lần này hắn thật đắc tội Mộ Dung Thất Thất rồi!
Chờ Mộ Dung Thất Thất cùng Tấn Mặc thảo luận xong, Tấn Mặc vui rạo rực đứng lên, “Sư muội, muôi nói hai loại thuốc, ta đi cộng thêm!” Được phương thuốc, Tấn Mặc như nhặt được chí bảo, bỏ lại Phượng Thương, vội vã xuống khoang thuyền chế biến thuốc mới.
Khó khăn mới có thời gian, Phượng Thương đi tới bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, chậm rãi ngồi xổm xuống, “Khanh Khanh, chuyện nàym ta không cố ý gạt nàng! Thật xin lỗi!”
“Hừ! Quyết định của Nhiếp chính vương, ta sao dám chất vấn a! Đại khái nhiếp chính vương xem ta là người ngoài, đứa con ta đang mang trong bụng cũng là người ngoài, cho nên chuyện của ngươi không cần chúng ta nhúng tay, ngươi cũng không cần ta quan tâm, ngươi và ta không phải là người một nhà, cũng là không cần thiết hồi báo mọi chuyện với ta!”
Trong lòng Mộ Dung Thất Thất rất căm tức, chuyện lớn như vậy, Phượng Thương thế nhưng không nói tiếng nào. Dựa theo lời cyar Tấn Mặc, tình huống này của Phượng Thương dần dần kéo dài xuống hai tay, hơn nữa thời gian đã kéo dài, đây cũng là tại sao Phượng Thương lại đột nhiên ngừng lại chiến sự, nói muốn đi Bồng Lai đảo.
Mặc dù Mộ Dung Thất Thất có thể hiểu được Phượng Thương là vì mình, không để cho mình lo lắng, nhưng chuyện xảy ra, biết chân tướng rồi, nàng vẫn khống chế không được tâm tình của mình.
“Khanh Khanh, ta không phải nghĩ như vậy, nàng là vợ của ta, làm sao lại không liên quan tới ta chứ!”
“Nếu như ta là vợ của chàng, có chuyện tại sao gạt ta? Chàng nói cho Tấn Mặc, cũng không nói cho ta biết, ta ở trong lòng ngươi có phải không đứng ở vị trí đầu tiên hay không?” Vừa nói đến đó, nước mắt Mộ Dung Thất Thất liền rơi, Phượng Thương thấy vậy lại càng kinh hãi.
“Khanh Khanh, là ta không tốt, nàng đừng khóc!” Phượng Thương muốn lau nước mắt cho Mộ Dung Thất Thất, lại bị nàng né tránh.”Đừng đụng vào ta! Ta ghét chàng!”
Nói xong lời này, Mộ Dung Thất Thất đứng lên, sải bước trở về khoang thuyền.
Một màn trên bong thuyền, làm cho Tô Mi cùng Tố Nguyệt cũng không biết như thế nào cho phải, chỉ nhìn Phượng Thương một cái, hai người liền vào khoang thuyền đi tới gian phòng của Mộ Dung Thất Thất.
Phượng Thương vẫn đứng ở trên bong thuyền, vẫn duy trì tư thế vươn tay lau nước mắt choMộ Dung Thất Thất, ngón giữa khẽ run, loại run rẩy này, vẫn từ cổ tay, lan tràn đến trên cánh tay.
Xem ra, lần này thật chọc cho Mộ Dung Thất Thất sinh khí ! Dường như, tứ lúc bọn họ biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Mộ Dung Thất Thất phát hỏa.
Trong khoang thuyền, Mộ Dung Thất Thất lệ tuôn đầy mặt. Tô Mi cùng Tố Nguyệt lúc tiến vào, thấy Mộ Dung Thất Thất như vậy, hai người đồng thời an ủi.”Tiểu thư, cô gia không phải cố ý, cô gia là sợ người lo lắng, sợ ảnh hưởng tâm tình của người, ảnh hưởng xấu đến tiểu bảo bảo!”
“Ta biết!” Mộ Dung Thất Thấtnghẹn ngào, “Ta biết hắn là tốt với ta, nhưng là ta thật khó chịu!”
“Tiểu thư ——” Tố Nguyệt ngồi vào bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, Mộ Dung Thất Thất nhào vào trong ngực nàng, “Tố Nguyệt, ta thật vô dụng! Chính mình rõ ràng là đại phu, cứu nhiều người như vậy, nhưng trị không hết bệnh của trượng phu! Ta biết hắn sợ ta lo lắng, cho nên mới gạt ta những thứ này, không nói cho ta. Ta mới vừ