Snack's 1967
Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3219111

Bình chọn: 7.5.00/10/1911 lượt.

o người chuyên môn chế tạo ra một cái, muội nói xem có được không?”

“Được! Cám ơn ca ca! Ca ca là tốt nhất !” Mộ Dung Thanh Liên nói như vậy, nhưng tay lại loay hoay không biết phải làm thế nào. Cái thứ gọi là “Súng” này là thứ lạ nhất mà nàng từng nhìn thấy, vật này rốt cuộc có ích lợi gì?

Mộ Dung Thanh Liên muốn tìm câu trả lời từ vẻ mặt của Di Sa, nhưng Di Sa vẫn ôn nhu tươi cười như trước, không nhận thấy bất cứ vấn đề gì. Xem ra, lần này bất đắc dĩ phải liều mạng rồi.

Mộ Dung Thanh Liên cầm súng đồng, trong lòng bất an. Cái thứ “Súng” này trước nay nàng chưa bao giờ nhìn thấy, có phải là một loại vũ khí không? Mộ Dung Thanh Liên cầm súng đồng, dùng báng súng gõ lên mặt bàn, trong lòng nhận định thứ này có lẽ giống như dao găm, có điều dùng không tốt như dao găm.

Di Sa ôn hòa cười, biểu tình trước sau không thay đổi, Mộ Dung Thanh Liên nhìn thấy Di Sa như vậy, càng khẳng định mình đoán đúng. Xem ra thần linh đều đứng về phía nàng, đều thiên vị nàng rồi.

“Ca, huynh xem, chính là sử dụng như vậy!” Mộ Dung Thanh Liên đắc ý giơ súng trong tay lên.

“Được, tốt lắm!” Di Sa cầm lấy súng từ tay Mộ Dung Thanh, ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve súng đồng, “Nếu người phát minh ra súng nhìn thấy bộ dáng này của muội nhất định sẽ bị chọc cười……”

“Ca……”

Cho dù Mộ Dung Thanh Liên ngu ngốc cũng nhận ra ý tứ trong lời Di Sa, nàng sửng sốt, sau đó xấu hổ cười cười, “Ca, có lẽ do lâu lắm rồi, muội không nhớ rõ dùng như thế nào, cho nên mới thấy lạ. Huynh để muội nghĩ kĩ lại, để muội thử một chút……”

Mộ Dung Thanh Liên định cầm súng trong tay Di Sa, nhưng lại bị hắn trực tiếp ngăn lại. Di Sa cầm súng chỉ vào Mộ Dung Thanh Liên, xe lăn hướng về phía nàng mỗi lúc một gần, “Cho dù muội đã quên cách dùng, nhưng hẳn vẫn nhớ mình đã chết như thế nào đi?”

“Ca……”

Không biết vì sao, Mộ Dung Thanh Liên nhận thấy trên người Di Sa tỏa ra hàn ý trước nay chưa từng có. Tuy rằng hắn vẫn tươi cười như trước, nhưng trong cặp mắt trong suốt lại thấy bão tố nỗi lên.

“Pằng–” Di Sa nheo mắt, nhắm thẳng vào tim Mộ Dung Thanh Liên, khoát tay, miệng phát ra tiếng súng nổ. Dường như hắn bây giờ và trước đó là hai người hoàn toàn khác, Mộ Dung Thanh Liên ngây ngốc đứng một chỗ, không dám kêu một tiếng, sợ mình làm sai điều gì khiến Di Sa tức giận.

Nhìn bộ dáng khúm núm của Mộ Dung Thanh Liên, Di Sa cười ha hả.

“Thật nực cười! Ha ha ha ha!” Di Sa cười đến nỗi cúi gập người xuống, nước mắt theo khóe mắt hắn rơi lên đùi, hắn cười quá mức, hơi thở có chút loạn, hít hít hơi mới ngưng được cười.

“Kiếp trước, ta ghét nhất bị người khác lừa gạt. Kiếp này, ta cũng vô cùng chán ghét bị người khác lừa gạt.” Di Sa ngẩng đầu, khóe miệng vẫn như trước lộ ý cười, nhưng khuôn mặt lại như hàn băng, cứng đờ lạnh lẽo, không có cảm xúc.

“Trước ngươi, ta đã thử tìm ở Bồng Lai đảo, có hai nữ đệ tử thông qua, nhưng các nàng vô cùng thành thực, thoải mái thừa nhận mình không phải Liên. Cho nên, ta cũng không làm khó các nàng……”

“Ngươi có biết khi ta nghe Già Lam nói ngươi là người đầu tiên đi lên thất trọng tháp, ta đã nóng lòng muốn gặp ngươi thế nào không. Từ Bồng Lai đảo đến đây phải đi hơn một tháng đường thủy, vừa lên bờ đã đi ngựa không dừng chạy đến gặp Già Lam, rồi lại vội vàng tới Bắc Chu, sau mới biết, ngươi không phải người ta muốn tìm.”

“Kỳ thật, lần đầu tiên nhìn ngươi, ta đã biết ngươi không phải nàng, nhưng vẫn đem ngươi trở về, ngươi có biết nguyên nhân không?”

“Ta –” Mộ Dung Thanh Liên cảm thấy có thứ gì đề nặng trong ngực, làm nàng hô hấp khó khăn, nuốt không trôi, phun không được.

Nàng vạn lần không ngờ, từ đầu Di Sa đã biết nàng là giả. Nhưng hắn vì sao không vạch trần nàng, vì sao còn muốn nhìn nàng giống như thằng hề nhảy nhót diễn trò? Vì sao?

Nghi vẫn của Mộ Dung Thanh Liên, rất nhanh được Di Sa giải đáp.

“Thời điểm nghĩa phụ mang Y Liên trở về, nàng mới năm tuổi. Cả người dơ dáy giống như búp bê vải cũ nát. Mà ngươi ngày đó tựa như lần đầu tiên ta thấy Y Liên, cho nên ta động lòng trắc ẩn, mang ngươi trở về. Điểm ấy ngươi nên cảm tạ Y Liên, là nàng cứu ngươi!”

Di Sa cũng không nhìn Mộ Dung Thanh Liên, chỉ nhìn chằm chằm vào cây súng trong tay.

Có lẽ vì ngồi xe lăn, không có cơ hội vận động, Di Sa rất gầy yếu, ngay cả tay hắn cũng mảnh khảnh. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve súng trong tay, vừa chuyên chú vừa chân tình, giống như súng này mới là bảo bối duy nhất. Giọng nói Di Sa cũng không ôn nhu như trước mà mang theo chút lành lạnh, khiến Mộ Dung Thanh Liên trong lòng run sợ, không biết tiếp theo sẽ có gì xảy đến với mình.

Nam nhân này lúc trước nhu tình như nước đều là giả vờ, hắn giăng một cái lưới lớn, nhìn nàng sa lưới giãy dụa, còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, tùy ý phụ họa, không nói ra, cũng không vạch trần. Hiện tại hắn đột nhiên như vậy, có phải đã hết kiên nhẫn? Hắn sẽ giết nàng sao?

Mộ Dung Thanh Liên nắm chặt áo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Không biết vì sao, nàng cảm thấy Di Sa lúc này thực đáng sợ. Thành thực mà nói, Di Sa nguyên bản cũng rất đáng sợ. Trước mặt hắn ôn nhu như nước, làm ấm áp trái tim nàng, lúc này hắn