Old school Easter eggs.
Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3219312

Bình chọn: 7.00/10/1931 lượt.

là muốn cho cháu hiểu, tình bạn cũng như tình yêu, đều cần có lòng chân thành. Nếu lúc trước hắn trực tiếp tới cửa tìm phụ thân của ta đối chất, chúng ta sẽ không có hiểu lầm, cũng sẽ không vì người khác chia rẽ mà xa cách.”

“Hoàn Nhan Khang là bằng hữu các con quan tâm nhất, trong chuyện này, thân phận của hắn đúng là rất nhạy cảm. Nhưng các con không phải bằng hữu của nhau sao? Sự tình cũng liên quan tới hắn, hắn có quyền được biết chân tướng. Nếu các con gạt hắn, giấu hắn, cho rằng làm vậy chính là tốt cho hắn, như thế thật quá xa lạ rồi.”

Lời của Đông Phương Lam hợp lý, Mộ Dung Thất Thất vừa nghe liền hiểu nàng thực ra đang cho mình một lời khuyên.

“Tổ mẫu, cháu biết phải làm thế nào với A Khang rồi! Người yên tâm, cháu nhất định sẽ làm chuyện không khiến bản thân hối hận.”

Mộ Dung Thất Thất nghe một chút đã hiểu, Đông Phương Lam thật cao hứng, nàng không muốn vì chuyện của Hoàn Nhan Liệt mà ảnh hưởng tới quan hệ của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất và Hoàn Nhan Khang. Hận thù của đời trước không nên tiếp tục trên người đời sau. Oan oan tương báo khi nào mới kết thúc , có thể hóa giải trên người bọn họ , như vậy là tốt nhất.

Cuối cùng, Mộ Dung Thất Thất nhỏ giọng hỏi một câu,“Tổ mẫu, người yêu nhất trong cuộc đời này là người đó hay vẫn là ngoại công?”

“Đương nhiên là người đó. Hắn đem đến cho ta dù là vui vẻ, hạnh phúc, hay là bi thương, thống khổ, tất cả đều khắc cốt ghi tâm, cả đời này, dù chết ta cũng không bao giờ quên hắn.”

Lời nói của Đông Phương Lam khiến ánh mắt Mộ Dung Thất Thất có chút ẩm ướt, từ biệt Đông Phương Lam, rời khỏi Cẩm Huyền cung, Mộ Dung Thất Thất bước đi trong hoàng cung rộng lớn, mà không cầm được nước mắt.

Nghĩa phụ, người có nghe thấy không? Tổ mẫu vẫn luôn nhớ nhung người, dù là tiểu thư khuê các, hay là tân nương của người, thậm chí là mẫu nghi của một quốc gia, lòng nàng thủy chung luôn có người.

Ma Tôn Đại nhân trước khi chết luôn dặn dò Mộ Dung Thất Thất, nhất định phải đi Bắc Chu quốc, giúp hắn chăm sóc một nữ nhân tên là Đông Phương Lam.

Nghĩa phụ từng nói, chuyện hắn hối hận nhất cuộc đời này chính là giết phụ thân Đông Phương Lam, khiến nàng mất đi người yêu thương nàng hết mực, tiếc nuối lớn nhất đời này của hắn chính là không thể làm phu quân của nàng, che chở nàng cả đời.

Hắn hận mình hèn nhát, ngay cả dũng khí gặp nàng cũng không có, chỉ có thể trốn trong bong tối, nhìn nàng từ xa, như vậy cũng đủ rồi.

Hiện tại, nghe được sự thật từ Đông Phương Lam chỗ, đáy lòng Mộ Dung Thất Thất thầm đem toàn bộ lời của Đông Phương Lam nhắn nhủ Ma Tôn. Hy vọng nghĩa phụ dưới suối vàng biết được có thể thanh thản, nữ nhân hắn yêu nhiều năm như vậy không hề quên hắn, với hắn mà nói đây cũng là một chuyện hạnh phúc.

Không biết đã bao lâu, trên người Mộ Dung Thất Thất chợt thấy ấm áp, quay lại, hóa ra là Phượng Thương cầm áo choàng tới tìm nàng.

Thấy Mộ Dung Thất Thất nước mắt ràn rụa, Phượng Thương kiền lo lắng,“Khanh khanh, nàng làm sao vậy? Là ai khi dễ nàng ?”

“Không có!” Mộ Dung Thất Thất lắc đầu, nước mắt vẫn tuôn rơi.

“Đã xảy ra chuyện gì ?” mặc kệ nô tì bên cạnh, Phượng Thương ôm Mộ Dung Thất Thất vào lòng,“Nàng không nói, ta không ép, nhưng nàngphải biết rằng, dù phát sinh chuyện gì, ta sẽ luôn ở bên nàng, tin tưởng nàng vô điều kiện, vĩnh viễn không rời xa nàng.”

Phượng Thương hứa hẹn, làm cho Mộ Dung Thất Thất cảm thấy ấm áp. Nếu lúc trước, nghĩa phụ cũng có thể tin tưởng Đông Phương Lam như vậy, bọn họ có lẽ sẽ không chia cách, cũng không có nhiều bi kịch như thế.

Bên này, Mộ Dung Thanh Liên mỗi ngày đều cẩn thận từng li từng tí tìm hiểu suy nghĩ của Di Sa. Nàng muốn diễn thật tốt vai nhân vật “Liên” này, và được Di Sa chấp nhận, chỉ khi Di Sa thừa nhận nàng mới có thể từng bước thoát khỏi cảnh ngộ phía trước, bắt đầu cuộc sống mới.

“Liên, muội xem!” Di Sa đưa cho Mộ Dung Thanh Liên một vật màu đen,“Đây là quà huynh tặng muội, có thích không?”

Mộ Dung Thanh Liên nhìn chăm chằm vật đen tuyền Di Sa đưa, vừa nặng vừa lạng, hình như làm bằng sắt , nhưng thứ này dùng làm gì, nàng không biết.

“Ca, đây là cái gì?”

“Liên, đây chính là súng! Muội trước kia không phải thích nhất là súng sao?” Di Sa vẻ mặt ngây thơ nhìn Mộ Dung Thanh Liên, ánh mắt xinh đẹp chợt lóe, trên khuôn mặt trắng trẻo mềm mại, giống ngôi sao nhỏ sáng ngời.

“Súng?! A, muội nhớ ra rồi! Đúng thế, muội trước kia rất thích súng! Ca ca, đây là huynh làm sao? Giỏi quá! Ca ca thật lợi hại!”

Mộ Dung Thanh Liên thề, nàng chưa từng nhìn thấy thứ đồ đen tuyền quái dị như vậy trước kia, đây là thứ Liên thích ? Dùng như thế nào?

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Mộ Dung Thanh Liên cũng không biểu lộ ra ngoài, ngược lại tỏ ra vô cùng hứng thú với súng, cầm ở trong tay vừa thưởng thức vừa ca ngợi Di Sa lợi hại. Chiêu thức này nàng rất hay dung tới,cực kỳ hữu dụng , mỗi lần nàng nói thế, Di Sa dường như đều cao hứng lạ thường.

“Liên, muội thật sự thích? Vậy muội thử xem! Huynh chế tạo dựa theo tay của mình, không biết muội dùng có thích hợp không. Riêng của muội, ta sẽ dựa theo tay muội mà ch