Teya Salat
Quên Phải Yêu Anh

Quên Phải Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323472

Bình chọn: 10.00/10/347 lượt.

ng nói bên phía chị ấy không có trang sức phối với trang phục. .." Thịnh Hạ cho là Dương

Kiền tức giận, kéo kéo áo của anh, cẩn thận nói: "Có phải em không nên

nhận hay không? Em đi trả cho chị ấy."

Dương Kiền kéo cánh tay

của cô lại, nụ cười lại khôi phục như bình thường, thật giống như mới

vừa rồi sự lạnh lùng chưa hề tồn tại, "Thạch anh không hợp với em, nhưng mà nếu tặng, nào có thể trả lại? Mất là được." Nói xong, khi Thịnh Hạ

còn chưa kịp phản ứng, Dương Kiền đã gỡ khuyên tai xuống, thuận tay khẽ

ném, đôi khuyên tai thạch anh tím từ tay anh rơi xuống thảm trải nhà mềm mại, từ từ biến mất rồi không không thấy nữa. Cửa lớn bằng gỗ tử đàn của phòng tiệc bị đẩy ra từ bên ngoài, khách khứa đã rời đi hết, hiện

trường trở nên tĩnh lặng, một mảnh tối đen, ánh đèn ở hành lang từ cửa

chiếu vào, mà dưới ánh đèn bóng dáng của anh bị kéo càng cao lớn hơn.

Dương Kiền vẫn mặc bộ quần áo khi tham gia bữa tiệc, nhưng mà áo vest đã bị

ném ở trên xe, nơ cũng biến mất không thấy đâu nữa, cổ áo khẽ mở, tay áo bị vén lên, lộ ra một cánh tay gầy gò nhưng rất có lực. Theo trí nhớ,

anh đi vào phòng tiệc tối đen, lấy điện thoại di động ra soi xuống một

số chỗ, cúi thấp người xuống, lo lắng cẩn thận tìm cái gì đó.

Ánh đèn trong phòng tiệc chợt sáng lên, Dương Kiền vội vàng đứng dậy, nhìn

ra cửa. Bởi vì đột nhiên có ánh sáng, nên trong lúc nhất thời anh không

thể thích ứng mà nheo mắt lại.

Một đôi giày tây của người đàn ông trung niên đi vào phòng tiệc, đi về phía Dương Kiền. Sau khi đến gần

hậu, người đàn ông lễ độ cung kính khom người, "Kiền Thiếu, cần trợ giúp sao?"

Yết hầu của Dương Kiền khẽ di chuyển lên xuống, cố ra vẻ

bình tĩnh nói: "Không cần, tôi tùy tiện xem một chút thôi."

Người đàn ông trung niên lấy ra một chiếc túi trong suốt từ trong túi áo vest, bên trong chứa một chiếc khuyên tai thạch anh màu tím, "Có phải Kiền thiếu đang tìm cái này hay

không?"

Tầm mắt của Dương Kiền gắn chặt trên món đồ trang sức, trầm giọng hỏi: "Một cái nữa đâu?"

Quản lý xin lỗi nói: " Lúc dọn dẹp hội trường chỉ phát hiện thấy một cái

thôi, có khả năng cái kia bị người khách nào đó nhặt mất rồi, nhưng mà

xin Kiền thiếu yên tâm, nếu có người mang cái kia đến trả lại, tôi sẽ

thông báo cho ngài trước tiên."

Dương Kiền đưa tay ra tiếp nhận

khuyên tai, cách cái túi thật mỏng thạch anh man mát lành lạnh dán vào

lòng bàn tay của anh, một nụ cười khổ sở lan tràn trên khuôn mặt anh

tuấn của anh, "Làm phiền quản lý rồi."

Quản lý khẽ vuốt cằm, "Kiền thiếu khách khí rồi."

Dương Kiền lướt qua bên cạnh người quản lí, nhận một cuộc điện thoại, không

có tinh thần gì mà nói: "Không đi, mệt mỏi! Mẹ nó, chỉ là ông đây không

vừa ý đấy "

Quản lý đi sau lưng Dương Kiền bị tiếng quát tháo tức giận của anh làm cho giật mình, đồng thời cũng âm thầm nói trong lòng,

cũng may, cậu ấy cũng không bởi vì không tìm được cái khuyên tai kia mà

đến giận chó đánh mèo với mình.

Từ phòng tắm đi ra, Thẩm Kiều mặc chiếc áo ba lỗ màu xanh lá mạ, phía dưới là quần dài xinh đẹp cùng màu, ngồi trước gương trang điểm dùng khăn

lông khô lau mái tóc ướt át. Vai trái có một hình xăm cá heo nhỏ tinh

tế, vô cùng bắt mắt. Thẩm Kiều thực sự là một người đẹp phương đông,

lông mi cong như lá liễu, lỗ mũi cũng rất cao, khuôn mặt tinh xảo, phong cách dịu dàng, khuôn mặt có khí chất điềm đạm như vậy, để cô ở nước

ngoài chọc cho không ít thiếu niên tóc vàng mến mộ, tiêu biểu là hình

xăm cuống dã ở trên vai cô, nhưng mà không hề có một chút cảm giác bất

ngờ nào, ngược lại lại có một loại vẻ đẹp xung đột.

Lấy khuyên

tai kia ra, lúc này vẫn nguyên vẹn đặt trước mặt, nhưng lại chỉ có một

cái. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nó, bên môi tràn ra nụ cười gượng gạo.

Nghĩ lại tình hình lúc đó, cô đi vào phòng tiệc, trong lúc vô tình đã dẫm

vào cái gì đó, cúi đầu nhìn thì mới phát hiện ra nó, đúng như Tần Niệm

từng nói, thạch anh tự nhiên chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, hơn nữa khi làm đồ trang sức tuyệt đối sẽ không giống nhau, liếc một cái cô đã

nhận ra chiếc khuyên tai này chính là của cô. Hiện trường có nhiều

người, người quen lại càng không ít, cô không có cách nào tìm cái kia

trước mặt mọi người. Cô có chút không vui vẻ khi tặng cái gì đó lại bị

người ta tùy ý vứt bỏ, nhìn thấy Dương Kiền trong đám người đang trò

chuyện vui vẻ. Ngẫm nghĩ kỹ, bọn họ đã hơn một năm không gặp, mà tiểu mỹ nhân xinh đẹp bên cạnh anh ta, lại là Thịnh Hạ.

Khoảng khắc đó

Thẩm Kiều thật sự là dở khóc dở cười, có lẽ mười mấy tiếng ngồi máy bay

cộng thêm chênh lệch thời gian, khiến đầu óc của cô không rõ ràng, mới

có thể tùy tiện tặng khuyên taai thạch anh cho người ta. Quan trọng còn

có Tần Niệm, thế mà không nhắc nhở cô Thịnh Hạ là bạn gái của Dương

Kiền. Nếu không phải thấy hôm nay là ngày tốt của Tần Niệm, bên cạnh còn có một vị hình nam hộ giá, chắc chắn cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tần Niệm.

"Kiều Kiều, xuống ăn canh đi."

"Vâng, đến đây ạ." Thẩm Kiều đáp lại, đặt khuyên tai xuống, đứng dậy ra khỏi phòng.

Thẩm Kiều ngồi xuống trước bàn ăn, tóc còn chưa kh