
“Thắm!”
Nghe xong, Thành im lặng, dường như nó đang nhịn thở một hơi dài.
Sau khi thở ra, nó quay qua nhìn tôi: “Vậy thì bỏ Chuyên đi!”
Trước khi rời khỏi phòng tôi, nó còn nói vọng thêm một câu: “Tui nói bạn chọn ai vậy thôi, chứ bạn thích học gì mới là quan trọng, dù là bạn thích tui hơn Thắm, thì bạn đã không thích Văn, vẫn không nên học Chuyên, hiểu chưa? Dù cho mang tiếng học Chuyên có oai cỡ nào đi chăng nữa. Hiểu không?”
Tôi thầm gật đầu cái rụp.
Thế là, mùa hè năm đó, tôi chuẩn bị vào trường điểm cùng con Thắm, lại cùng lớp với nó luôn. Những người khác, cũng có số phận cho riêng mình. Thu không học chung trường điểm với tụi tôi, mà là trường điểm ở huyện, tại tụi tôi học trường điểm bên thị xã mà. Loan học chung trường với tôi và con Thắm, Nam Sơn lên thành phố học, Duy thì học chuyên rồi, từ nay đành đoạn tình. Chỉ riêng một người khiến tôi bất ngờ nhất: ông xã nhà tôi chứ ai.
Ngày nhập học, tôi rất bất ngờ. Que kem, không ngờ nó cũng thích chơi trội, cũng bỏ Chuyên vô trường điểm, cũng trúng phốc học cùng lớp với tôi. Ngày đó, nhìn Que kem, mắt tôi cứ nhòe dần. Vậy mà Que kem còn nhìn tôi cười cười, ngu ngơ, giả vờ vô tội. Đồ đáng ghét, hại tôi đau lòng cả mùa hè, cứ tưởng mất đi cây kem gầy gò này rồi. Nào ngờ… Đang lúc bực bội, tôi mặc kệ tất cả, quay qua đập vô đầu Que kem một cái. Cho đáng đời, dám hại chị đau lòng nha cưng.
Những năm cấp ba, những năm của chúng tôi, lại bắt đầu. Chúng tôi, lại dần dần gần nhau, có lẽ đến mức chẳng thể xa nhau.
————————————
Một ngày đẹp trời sau vụ Chán kem thèm kẹo, ăn vụng kẹo bất thành.
Que kem: “Anh hỏi em, rốt cục anh là nhất hay con Thắm bạn em là nhất?” – Que kem đang xoay người, giam tôi ở một góc giường, ra vẻ nghiêm trọng. Hụ hụ, địa điểm tất nhiên là… trên giường rồi.
Tôi: “Em đã nói rồi, anh với nó ngang hàng mà, ha ha ha, anh … anh… không phải ngày mai… đi làm sớm sao? Ngủ đi anh, anh trở lại chỗ cũ đi.” – Tôi đẩy đẩy que kem một chút, sau lại vỗ vỗ tay anh, không được lại chuyển sang xoa xoa. Ôi thôi, tình huống nguy hiểm chực chờ đây mà, tôi sắp sửa rớt một đống mồ hôi rồi đây.
Que kem: “Sao lại ngang hàng? Anh vẫn biết có chuyện anh làm được, nhưng con Thắm bạn em… không làm được.” – Que kem nhìn tôi, ánh mắt sao mà mờ ám quá.
Tôi: “Chuyện… chuyện gì chứ?” – Cầu trời đừng đúng với những gì tôi đang không cần tốn miếng nơ ron nào cũng nghĩ ra nha.
Que kem: “Anh có thể… make baby, baby-making với em, con Thắm… có thể sao?” – Rầm một cái, kỳ vọng sụp đổ. Thôi rồi, là phúc không phải họa, là họa không thể tránh khỏi mà. Được, phải dũng cảm đối mặt.
Né hơi thở mờ mờ ám ám của que kem, tôi vùng lên: “Chuyện đó không tính, mình chưa có con mà anh, không tính không tính.” – Tôi lắc đầu liên tục, ôi thôi, có ai cứu tôi với, hu hu hu.
Que kem: “Được, vậy nếu như em kiên trì không chịu nói anh là nhất trong lòng em, anh đành phải… giam em, cho tới khi nào có baby thì thôi. Mau nói anh là nhất, không thì…” – Que kem cười nham nhở, bắt đầu tiến hành các bước mà ai cũng biết là bước gì rồi đấy.
Bị que kem xài độc chiêu, tôi đành đau lòng rơi lệ mà liên tục ráng chiều ý que kem, làm trái lòng mình: “Được rồi, anh là nhất, anh là nhất trong lòng em. Ông xã, anh đừng giam em tới khi có baby, từ lúc make baby tới lúc có baby chắc ít nhất chín tháng mười ngày, chưa kể có khi make baby hụt thì phải bù thêm thời gian. Em không muốn, em không muốn bị giam trong phòng suốt một năm đâu, hu hu hu”. Sau khi khóc lóc, tôi giơ tay lên ra vẻ thề thốt: “Em khẳng định, anh là nhất, anh là nhất, là ánh dương soi sáng cuộc đời đau khổ của em, là ngọn đèn đã soi đường cho em từ hồi đi học cho tới bây giờ, hứt hứt hứt”.
Nghe tôi nói xong, que kem thỏa mãn xoa xoa đầu tôi: “Vậy mới ngoan”.
Sau khi nghe que kem nói xong câu đó, tôi mới giật mình. Có cảm giác hình như chúng tôi đang đóng cảnh ông chú dụ dỗ cô bé mười sáu vị thành niên vậy. Ôi thôi, Que kem, cậu bé trong sáng của tôi đã biến chất từ lúc nào thế này? Đau lòng quá đi!
Ngày hôm sau, tại nhà con Thắm.
“Cái gì? Que kem, nó thật quá đáng, hừ, tui ghét nhất cái loại đàn ông dùng biện pháp đó mà uy hiếp phụ nữ, nó đang bạo hành gia đình, bà có hiểu không? Bạo hành đó! Thảo, bà phải vùng lên!” – Con Thắm kích động tột độ sau khi nghe tôi khóc lóc nỉ non với nó.
“Vùng lên thế nào?” – Tôi u sầu nhìn nó.
“Bà phải nói với nó rằng, em có thể tìm người đàn ông khác make baby, không nhất thiết là chỉ mình anh làm được, anh tuyệt đối không phải là nhất!”
“Vậy bà có biết nếu tui nói câu đó, hậu quả là gì không?”
“Hậu quả là gì?”
“Là bạn bà sẽ sống không bằng chết, trở thành cỗ máy make baby!!!”
Rosie: Chương này bạn mình thấy không hay bằng các chương khác, chắc tại mình ham hố viết quá nhanh, nên sau chương này chắc mình lại lặn một thời gian đây.
Năm lớp mười, trường mới, mọi thứ với tôi thật là bỡ ngỡ.
Ví dụ như, đùng một cái, tôi phát hiện lớp tôi đang học là lớp chọn.
“Hồi thi xong bà không nhìn bảng điểm sao? Bà có thấy có cái lớp nào bình thường mà toàn quy tụ những đứa ưu tú điểm cao không?”