
i tôi khoe
khoang, Yên Hoa nhà chúng tôi cũng rất xuất sắc! Vào công ty không bao
lâu, đã lập được một vài thành tích, nói không chừng chưa cần đến vài
năm, có thể tiếp nhận công ty tôi……”
Nguyễn Đông Luân nhíu mày, chậm quá đã
hiểu được ý đồ của cha con nhà Vương, nhưung anh không xác định được rốt cuộc là ý của Vương Diệu Minh hay Vương Yên Hoa. Lúc trước vì nói
chuyện hợp tác với Vương Diệu Minh, anh cũng đi qua công ty họ vài lần,
cũng không nhớ rõ tđã ừng gặp Vương Yên Hoa.
Anh biết bản thân mình ở trước Vương
Diệu Hoa nói ra càng hiểu rõ ám chỉ, trước tiên chặt đứt ý nghĩ của bọn
họ đã, để tránh chuyện càng không thể cứu vãn.
“Giám đốc Vương quả thật có phúc.” Trong khi Vương Diệu Minh đang ba hoa, ngắt lời nói: “Giống như vợ tôi không
có hứng thú với việc kinh doanh, tôi cũng chỉ có thể tốn nhiều tâm tư
thay cô ấy.”
“Vợ?!” Quả nhiên cha con nhà Vương thay đổi sắc mặt, “Anh…… Kết hôn ?!”
“Tôi và vợ tôi đã qua lại nhiều năm, năm trước khi cô ấy tốt nghiệp mới kết hôn.” Nguyễn Đông Luân mỉm cười, cúi đầu uống trà, làm bộ như không thấy vẻ mặt khó coi của bọn họ.
Đầu tiên Khang Hành Đình nghi hoặc anh
làm sao đột nhiên nhắc tới Đóa Hinh, nhưng nhìn vẻ mặt của hai cha con,
mới hiểu được tính toán của bọn họ.
Lại có người trước mặt ông, muốn bắt cóc trợ thủ đắc lực kiêm con rể của ông?
Khang Hành Đình thấy khó chịu, trong lúc nhất thời ngay cả hợp đồng cũng muốn đổi ý cầm lại rồi xé toạc, trực tiếp rời đi.
Nhưng phản ứng của Đông Luân coi như làm người ta vừa lòng, nghĩ mình không nên nhúng tay vào, cuối cùng ông
miễn cưỡng nén tức giận xuống, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hai cha
con nhà kia.
Vương Yên Hoa vẫn cứ bỏ qua, tươi cười, “Không biết cô gái nào có phúc như vậy, có thể gả cho anh Nguyễn……”
“Tôi cảm thấy có thể lấy được Đóa Hinh
là phúc của tôi, đương nhiên, cũng muốn cảm tạ sự dẫn dắt của nhạc phụ
nữa.” Nói xong, anh mỉm cười với Khang Hành Đình.
Cha con nhà Vương hoàn toàn ngây người,
qua vài giây Vương Diệu Minh mới phản ứng lại: “Chẳng lẽ anh chính là
con rể của giám đốc Khang?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Đông Luân vui vẻ gật
gật đầu, “Vợ tôi không hề hứng thú với công ty Khang gia, cho nên tôi
càng phải cố gắng.”
Nhìn hai cha con trợn mắt há hốc mồm, trong lòng anh vô cùng dễ chịu.
Tốt lắm, cuối cùng lại giải quyết xong một phiền phức của kiếp trước rồi, nhưng lại là do Đóa Hinh phát hiện trước.
“A – Làm sao anh ta có thể kết hôn được?” Vương Yên Hoa tức giận ném hết đồ từ trên bàn xuống.
Cô trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp lại thông minh, xuất thân cũng tốt, nhưng được nhà nuông chiều, tính tình thật sự tồi.
Bình thường ở bên ngoài còn có thể vì giữ lại hình ảnh mà giả vờ giả vịt một chút, nhưng về nhà thì không kiêng nể gì cả.
Một bình hoa thủy tinh tinh xảo trên bàn rơi xuống thành những mảnh vỡ, nhưng cô không thấy tiếc một chút nào,
chỉ thấy cơn giận còn sót lại chưa biến mất.
“Yên Hoa, cái tính này của con cũng nên
sửa lại đi? Không thể cứ tức giận thì vứt đồ vật như vậy được.” Vương
Diệu Minh không chỉ một lần hối hận vì đã nuông chiều con.
“Nhưng con tức quá! Làm sao anh ta có
thể kết hôn?” Từ nhỏ cô sống an nhàn sung sướng, lại thêm điều kiện bản
thân rất tốt, tâm cao khí ngạo, đàn ông cùng tuổi cũng không đặt trong
mắt.
Nhưng không biết tại sao, cô lại chú ý tới Nguyễn Đông Luân.
Lần đầu tiên theo cha đến công ty, thay
mặt công ty của Khang gia cùng cha đàm phán, ánh mắt của cô liền không
thể rời đi khỏi người anh.
Cách nói các luận điểm của anh về hạng
mục dự án mà hai công ty hợp tác không hề tầm thường, rất chặt chẽ, càng làm cho cô cảm mến anh.
Cô cũng không tùy tiện tạo cơ hội quen
biết với anh, chỉ muốn tìm cơ hội hoàn mỹ nhất, cũng chính là khi hai
công ty kí hợp đồng, lấy thân phận là con gái của ông chủ công ty đối
tác xuất hiện trước mặt anh, làm cho anh hiểu được cô Vương Yên Hoa, có
điều kiện tốt cỡ nào, phù hợp với tư cách là người phụ nữ của anh?
Còn nếu như anh có bạn gái ?
Đương nhiên, cô tin một người đàn ông
xuất sắc như anh, phần lớn đã chết rồi, nhưng cô không biết là có người
nào sẽ là đối thủ của mình, cô một lòng nhận định, chỉ cần bản thân cố
gắng thêm chút nữa, có thể theo đuổi anh rồi.
Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ rằng, anh đã kết hôn, đối tượng lại là thiên kim của ông chủ anh.
Cô luôn nắm chắc thế giới xung quanh mình, không thể chịu đựng được những chuyện trái với mong muốn của cô.
“Yên Hoa, ba nghĩ hay là con từ bỏ đi.” Vương Diệu Minh thở dài.
Ông không muốn vì chuyện này mà trở mặt
với Khang gia, tuy Nguyễn Đông Luân kia tuổi trẻ thượng khinh, cũng
không phải là người dễ đối phó, mấy ngày nay ông tiếp xúc với Nguyễn
Đông Luân, biết rõ năng lực của anh.
Mà trong bữa ăn anh ta đột nhiên nhắc tới vợ mình, chỉ sợ đã sớm nhìn ra ý đồ của hai cha con bọn họ.
Con gái mình tuy thông minh, nhưng cũng không phải là đối thủ của người ta.
“Không muốn, con không chịu.” Cô nắm chặt tay, “Con không tin con sẽ thua Khang Đóa Hinh.”
“Cho dù con thắng thì sao, người ta cũng đã kết hôn rồi……”
“Kết hôn cũ