
à chị không muốn sao?" Dụ Thiên Hạ cười khổ hỏi.
Cô còn nhớ Tiêu Tử Uyên từng lạnh nhạt nói với cô, “Dụ Thiên Hạ, không cần phải thế.”
Tất cả nhiệt tình trong nháy mắt đóng băng.
Hóa ra mấy năm nay cô như vậy đối với anh mà nói, đều là không cần thiết. Ngay cả gọi tên cô, anh cũng gọi đầy đủ. Anh đối với cô, từ đầu đến cuối chỉ có hai chữ “lạnh lùng”. Cô cứ tưởng anh vốn là người như vậy, với ai cũng không có mấy thân thiện. Nhưng vì sao anh lại dành một tình cảm khác biệt đến vậy với cô gái trước mặt này? Hóa ra Tiêu Tử Uyên kiêu ngạo, lạnh nhạt, cứng cỏi cũng có mặt dịu dàng như vậy.
Lúc trước anh còn có thể che giấu, không biết vì sao gần đây ngay cả che giấu cũng chẳng muốn nữa.
“Tiêu Tử Uyên…” Giọng Dụ Thiên Hạ hơi run, như cái tên kia gây cho cô nỗi đau khổ vô hạn, cô quay đầu nhìn về phía Tùy Ức, đấu tranh một lúc rồi mới lại mở miệng, “Năm ấy cậu ấy cũng không muốn vào hội sinh viên, trước giờ cậu ấy làm việc đều kín tiếng, sau lại bị thầy hướng dẫn bắt vào, vốn định rút lui vào năm hai, nhưng lại làm luôn tới tận năm tư, gọi là tứ đại bối lạc, thật ra em không phát hiện ra là ba người kia đều chẳng để ý tới việc gì, chỉ có mình cậu ấy quản lý. Tùy Ức, em nói xem, cậu ấy làm thế vì cái gì?”
Anh ấy làm như vậy vì cái gì? Là vì cái gì?
Tùy Ức cúi đầu lẳng lặng nghe, trong lòng lại không có cách nào bình tĩnh được như vậy, tay để bên mình đã nắm chặt lại, trong đầu không ngừng quanh quẩn những câu này. Cô ngẩng đầu lên rất nhanh, vẻ mặt vẫn như thường, cười nói, “Dụ sư tỷ, em đi trước.”
Dụ Thiên Hạ như hơi kinh ngạc trước phản ứng bình tĩnh của cô, bật cười đầy ẩn ý, “Chị là bạn học với cậu ấy nhiều năm, con gái thích Tiêu Tử Uyên nhiều như vậy, nhưng với cô gái nào cậu ấy cũng ra vẻ lạnh nhạt, thản nhiên, nhiều năm như vậy có lúc chị hận tới nghiến răng, chỉ mong cậu ta bị một vố đau, nguyện vọng này dựa vào em chắc có thể thành hiện thực rồi.”
Ngay giây phút Tùy Ức đóng cửa lại, cô nghe thấy Dụ Thiên Hạ đang thì thầm.
Cô ấy nói, chỉ trước em cậu ấy mới gỡ bỏ hết đề phòng, chỉ dịu dàng với mình em, em cũng thật may mắn.
Tùy Ức nhíu mày, cô và Dụ Thiên Hạ trong mắt người khác là quan hệ tình địch, không phải nên đối đầu kịch liệt ư, làm sao có thể có đoạn đối thoại như thế này?
Dụ Thiên Hạ muốn ám chỉ điều gì với cô đây, hay chỉ là những lời này kìm nén trong lòng lâu rồi bây giờ muốn nói ra lại đúng lúc gặp phải cô?
Buổi tối hôm đó liên hoan, Tùy Ức không xuất hiện, mà Tiêu Tử Uyên cũng không hỏi tới.
Sau đó, Tùy Ức cũng không buồn để ý tới chuyện bên ngoài nữa, tập trung đọc sách thánh hiền.
Chờ tới khi lại có thời gian rảnh thì đã là đêm trước kỳ nghỉ, hạng mục cải tiến khoa học kỹ thuật cũng đến giai đoạn cuối, họ họp mặt lần cuối cùng tiến hành xét duyệt công tác trong phòng họp của thư viện.
Tùy Ức ngồi tại chỗ, nhìn Tiêu Tử Uyên ở phía bên trái trước mặt, anh đang thử trình bày hạng mục từ đầu tới cuối một cách lưu loát, thoải mái, cô đương nhiên là thầm bội phục, người kiêu ngạo quả là kiêu ngạo từ trong trứng rồi.
Cuối cùng, tới khi quyết định ai là người mang tài liệu tới cho phòng giáo vụ thì lại lằng nhằng. Mọi người đều biết, vị giáo sư kia ở phòng cải tiến khoa học kỹ thuật kia có tiếng là khó chơi, ai cũng không muốn đi, chỉ có thể quyết định bằng cách bốc thăm.
.
Ai ngờ cậu bạn bắt trúng lá thăm lại bắt đầu giở trò.
"Chiều nay là phải đưa hả, có thể để hôm khác được không?”
Mọi người phản đối, "Hẹn với thầy giáo xong cả rồi!"
"Tớ thật sự là không muốn đi, hay là như thế này, nói với thầy tớ bị bệnh, nói tớ chơi bóng bị té gãy xương?”
Mọi người khinh bỉ.
Tùy Ức vốn vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng, “Sư huynh, anh đã từng nghe về 22 chuyện thường thức kỳ quoái chưa?”
"Chưa." Anh kia lắc đầu.
Tùy Ức nhoẻn miệng cười, "Trong đấy có một điều nói là, nếu một người lấy cớ bị bệnh để từ chối cuộc hẹn của một người khác, hay là trốn học linh tinh gì đó, như vậy một thời gian nữa chắc chắn sẽ bị bệnh, hơn nữa viện cớ như thế nào thì sẽ mắc bệnh đó.”
". . . . . . Vậy anh đi là được rồi." Anh bạn kia nuốt nước miếng, vẻ mặt khiếp sợ thỏa hiệp.
Tùy Ức cười tủm tỉm khen, “Sư huynh đúng là người tốt.”
"Hơ. . . . . . Anh không dám không đi."
Mọi người cười vang lên, rất nhanh tan họp.
Tùy Ức thu dọn xong mọi thứ chuẩn bị rời đi, Tiêu Tử Uyên ngắm nghía chiếc bút trong tay, hỏi Tùy Ức vừa đi lướt qua anh mà đi, “Thường thức bình thường nói cái gì nữa?”
Khi ấy trời đã gần hoàng hôn, nắng màu đỏ chiếu khắp phòng, ben trong phòng không biết khi nào chỉ có hai người bọn họ.
Tùy Ức suy nghĩ, rất nghiêm túc đáp lại, “Người cầm tinh con dê, nếu sinh vào mùa đông , mệnh khổ.”
Tiêu Tử Uyên nhíu mày, "Là ý gì?"
Một lúc lâu sau, tiếng nói của Tùy Ức lại chầm chậm vang lên, “Tuổi mùi mà sinh vào tháng chạp, phòng không gối chiếc, cao số, khắc cha khắc chồng.”
Nói xong bèn mở cửa bước ra ngoài.
Tiêu Tử Uyên vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước, một lúc lâu sau mới tới bên cửa sổ gọi điện thoại.
Lâm Thần nhận điện thoại, "Lão đại, cậu tìm tớ à?"
"Tùy Ức cầm tinh con dê à?"
"Ph