
phụ hậu kiên trì để y cưới Lâu Cảnh, dường như bây giờ Tiêu Thừa Quân đã hiểu được một chút. Phụ hoàng không thích nam sắc, chuyên sủng quý phi, cứ như vậy thì Hoàng hậu khó có thể thống lĩnh hậu cung, triều cương cũng không ổn định. Cho nên lý do phụ hậu nhìn trúng Lâu Cảnh, có lẽ không chỉ vì gia thế hiển hách của phủ An quốc công, mà càng trọng yếu hơn cả, chính là coi trọng khuôn mặt cực kỳ đẹp của Trạc Ngọc.
Thầm than một tiếng, Tiêu Thừa Quân phục hồi tinh thần, ôm lấy người trong lòng, nhẹ nhàng đặt lên giường, chăm chú nhìn một lát, xoay người đi lấy bầu rượu hợp cẩn trên bàn, chậm rãi rót đầy hai chén rượu mừng.
Vừa mới bước vào phòng, Lâu Cảnh đã chống đỡ không nổi rồi. Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, thần kinh của hắn chợt buông lỏng ra, cả người liền ngã xuống, không còn biết gì nữa. Khi mở mắt ra lần nữa, Lâu Cảnh mơ hồ nhìn thấy một vạt áo vàng bên cạnh, người đó mặc y phục tân lang, tay cầm hai nửa bầu đựng rượu bằng ngọc bích, lẳng lặng mà nhìn hắn. Không phải khuôn mặt bầu bầu nhỏ nhắn trong kí ức, người trước mắt, tuấn mỹ như ánh trăng rực rỡ trong đêm đen thu hút mọi ánh nhìn, trong vắt như dòng suối chảy ra từ núi cao, cao quý mà lãnh diễm, không giận tự uy, chỉ có đôi mắt đen kia là giống như trong trí nhớ.
“Điện hạ thứ tội, thần thất nghi.” Lâu Cảnh giật mình vội ngồi dậy, động đến vết thương trên người, nhịn không nổi mà kêu lên một tiếng đau đớn.
“Không sao.” Thanh âm của Tiêu Thừa Quân rất êm tai, trầm ổn và mạnh mẽ, làm người ta cảm thấy an tâm, “Uống rượu hợp cẩn, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, sau yến tiệc ta sẽ trở về, có chuyện gì nói sau cũng không muộn.”
Giống như xác nhận câu nói của Thái tử, ngoài cửa có một thái giám gõ cửa, nói: “Điện hạ, đại yến đã bắt đầu rồi.”
Lâu Cảnh nửa quỳ ở trên giường, tiếp nhận nửa bầu nhỏ đựng rượu trong tay Tiêu Thừa Quân. Trong lễ hợp cẩn, dân chúng thường dùng quả bầu hồ lô khô và rỗng ruột để thay thế cho cốc đựng rượu với mong muốn vợ chồng hòa hợp, hạnh phúc, gia đình đầm ấm trọn vẹn. Còn hoàng gia thì sử dụng ngọc bích chạm khắc thành chén lớn chén nhỏ hình quả bầu, ý muốn tôn vinh. Hai tay Lâu Cảnh nâng nửa bầu nhỏ, cùng Tiêu Thừa Quân thi lễ, chậm rãi uống cạn. (4)
Tiêu Thừa Quân không nói thêm gì nữa, buông chén rượu xoay người rời đi, phân phó với cung nhân ngoài cửa: “Các ngươi canh giữ bên ngoài, tuyệt đối không cho bất cứ ai quấy rầy Thái tử phi nghỉ ngơi.”
“Rõ.” Cung nhân, thị vệ ngoài cửa lập tức trả lời, Tiêu Thừa Quân xoay người rời đi, xung quanh lập tức chìm vào yên tĩnh.
Cung yến đã mở, tiếng nhạc náo nhiệt từ xa truyền tới, càng nổi rõ sự yên tĩnh của điện Bát Phượng. Lâu Cảnh mở to mắt nhìn theo dáng người cao ngất của Tiêu Thừa Quân, có chút sửng sốt. Xem ra Thái tử đã sớm biết hắn bị phụ thân đánh, như vậy, Hoàng Thượng có biết chuyện này không nhỉ?
Mặc dù phụ thân hắn làm việc không có thủ đoạn, nhưng nếu Hoàng Thượng biết được chuyện này, chắc chắn Lâu gia sẽ gặp tai ương. Còn Hoàng hậu, người đã bỏ qua cháu trai mình để lựa chọn hắn làm Thái tử phi, hẳn là về sau sẽ không cho hắn gương mặt hòa nhã. Lôi đình mưa móc đều là quân ân, huống hồ hắn lại trở thành Thái tử phi, đối với những người khác mà nói thì chính là vô thượng vinh sủng. Nhưng hắn lại mang lòng bất mãn, nếu rơi vào trong tai người ác ý thì đó chính là không biết phân biệt, là lòng muông dạ thú.
Sau yến tiệc ta sẽ trở về, có chuyện gì nói sau cũng không muộn… Tiêu Thừa Quân muốn cùng hắn nói chuyện gì đây?
Lâu Cảnh nhíu mày, nhìn chân cắm nến bằng bạc sáng ngời khảm hình long phượng, bởi vì hôn kỳ được định quá gần, căn bản là không đủ thời gian để đem cung điện tu sửa lại một lần, nhưng nhìn đồ đạc bày bài trí trong điện một vòng, kèo cột chạm trổ cẩn thận, bức rèm che cẩm thúy, không hề có chút dấu vết vội vàng bố trí nào. Có cái gì đó chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, Lâu Cảnh mãnh liệt mở to hai mắt nhìn.
Nếu có một sự kiện do Hoàng Thượng ban xuống, làm người ta phải luống cuống tay chân, vậy mà Thái tử lại thực hiện vô cùng nhàn nhã, đây có nghĩa là gì? Nếu có một sự việc mà ngay cả Hoàng Thượng cũng không biết, Thái tử lại nắm rõ như lòng bàn tay, đây có nghĩa là gì?
Từ giây phút bước vào Đông cung, Tiêu Thừa Quân đều tỏ ra hảo ý với hắn, đồng thời cũng bất động thanh sắc biểu lộ thực lực, nếu hắn đủ thông minh, hắn sẽ nhanh chóng nhận ra các manh mối trong đó. Nếu hắn chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng tầm thường, lừa gạt Thánh Thượng, đem lòng bất mãn đối với hoàng gia, nhất định Tiêu Thừa Quân sẽ không chần chừ, lập tức thay lòng đổi dạ mà chèn ép hắn. Đôi môi mỏng chậm rãi nhếch lên, Lâu Cảnh kéo cái gối lớn màu đỏ sang một bên, tìm một tư thế thoải mái nhất mà nằm úp sấp, ở cùng với hổ, so với bị heo liên lụy rồi chết oan uổng thì thoải mái hơn nhiều.
Đêm đã về khuya, Tiêu Thừa Quân trở lại phòng tân hôn, đôi mắt ngà say lướt khắp phòng, dừng lại ở trên giường. Thái tử phi của y đang nằm rất thoải mái giữa lớp chăn đệm lụa đỏ mềm mại mà ngủ ngon lành. Thái tử điện hạ bật cười, thật đúng là tự nhiên quá mà, dù trời có sập xuống thì đã