
Lần đầu tiên người đàn ông đó tới trọ ở quán Hoa Diên Vỹ là lúc
trời đang chớm hạ. Mưa cứ rả rích suốt từ sáng sớm, về tối lại càng dữ
hơn. Biển dậy sóng, cả vùng biển chìm trong một màu xám xịt. Mưa táp vào mỗi lần khách qua cửa, làm thảm phòng ngoài ướt đẫm rất khó chịu. Biển
hiệu các cửa hàng bên cạnh đã tối đèn, đường phố không một bóng người.
Chốc chốc lại thấy những giọt mưa ánh lên trong ánh đèn pha mỗi lần ô tô chạy qua.
Lúc ấy tôi đang chuẩn bị khóa quầy và tắt đèn phòng
ngoài để vào trong thì đột nhiên có tiếng Bịch như âm thanh một vật nặng đập xuống sàn. Ngay sau đó ầm lên tiếng la hét của phụ nữ.
Tiếng la hét tru tréo khắp nơi. Nó dai dẳng đến mức tôi cứ nghĩ có ai đó đang cười.
- Lão khốn này!
Một phụ nữ lao ra từ phòng 202.
- Đồ thằng già đê tiện!
Cô ả vấp vào khe nối giữa hai tấm thảm, ngã vật xuống chiếu nghỉ cầu
thang. Rồi cứ nguyên bộ dạng ấy, cô ả không ngừng buông lời chửi rủa về
phía căn phòng.
- Coi khinh người ta cũng vừa vừa thôi! Lão không có tư cách ngủ với đàn bà đâu! Đồ lừa đảo! Lão già chết giẫm! Đồ bất lực!
Rõ là gái bán hoa. Ngay cả tôi cũng đoán được điều đó. Nhưng cô ta không
còn trè nữa. Tóc cô ta dính bết vào cái cổ đầy nếp nhăn, son môi bóng
nhoẹt ra má. Mồ hôi và nước mắt làm mascara chảy ra, nhòe xuống đuôi
mắt. Cúc áo bị tuột làm lộ vú trái, cặ đùi lồ lộ dưới chiếc váy ngắn ửng hồng. Mọi chỗ trên da cô ta cho thấy rõ ràng vừa nãy đã có tay người
khác đụng chạm. Đôi giày cao gót bằng nhựa chỉ còn một chiếc ở chân.
Trong khoảnh khắc cô ta ngưng chửi rủa khi từ trong phòng một cái gối bay ra
trúng giữa mặt cô ả. Tiếng la hét lại càng to hơn. Cái gối lăn xuống
sàn, vỏ gối dính bết son môi.
Những khách trọ khác bị tiếng ồn đánh thức liền túm tụm ngoài hành lang trong bộ dạng ngái ngủ. Mẹ tôi cũng đi ra.
- Lão định làm gì hở thằng ngu? Lão tưởng tất cả mọi người đều phải chịu
lão hay sao? Lão mà không quỳ xuống xin lỗi thì đây sẽ bỏ đi luôn. Ngay
cả với con mèo cái ngoài đồng cũng phải van xin thì nó mới cho làm đấy
nhé. Cái trò ấy hợp với lão lắm!
Tiếng la hét của cô ả khàn đi, lẫn với nước mắt, cuối cùng thì tiếng ho, tiếng nấc cộng với nước dãi cứ thế hòa vào nhau.
Không mảy may thương xót, lại tiếp tục bay ra nào là mắc áo, một cái xu
chiêng vo tròn, chiếc giày còn lại, và túi xách. Miệng túi mở tung ra,
các thứ bên trong vãi ra tung tóe. Cô ả toan lao xuống cầu thang bỏ đi,
nhưng không biết có phải do trẹo chân hay bởi quá kích động mà cô ta
không đứng dậy nổi một cách bình thường.
- Sao ầm ĩ thế? Thôi đi!
- Làm ơn im đi cho! Mấy người không buồn ngủ à?
Khách trong quán trọ mỗi người phàn nàn một câu, càng lúc càng ồn ào. Chỉ riêng phía trong phòng 202 là vẫn yên lặng.
Từ chỗ tôi đứng không thấy được người đàn ông. Ông ta chưa hề nói lại một
lời nào. Chỉ biết được sự tồn tại của ông ta qua tia lườm của cô ả, và
qua những đồ vật bay ra từ đó. Cô ta tiếp tục sủa về phía cái chỗ trống
im ắng.
- Cô này, chúng tôi thực khó xử lắm. Có cãi nhau thì mời ra ngoài cho. - Mẹ tôi nói.
- Tôi biết rồi. Không cần nói thì tôi cũng xéo ngay khỏi cái nơi quái quỷ này. Tôi cóc thèm quay lại đây một lần nào nữa đâu. - Lần này cô ta hét về phía mẹ tôi.
- Thứ lỗi nếu phải nhờ đến cảnh sát. Cô sẽ trả đủ tiền bồi thường cho chúng tôi chứ? Không hiểu nổi chuyện này thực ra là sao nữa. Thôi nào, xin quý khách cứ yên tâm đi ngủ. Xin thứ lỗi vì đã
làm phiền. Cô kia, chúng tôi chịu thiệt hại khá lớn đấy. Chỉ tiền phòng
thôi thì chưa xong chuyện đâu.
Ngược với mẹ tôi đang bước lên cầu
thang, cô ả thu dọn đồ đạc trong túi xách rồi chạy xuống, không thèm cài lại cúc áo. Bên vú lộ ra rung rinh, người khách huýt gió.
- Khoan đã! Cô định để ai trả tiền hả? Định nhân lúc lộn xộn mà lừa đảo là không xong đâu đấy.
Mối lo lắng của mẹ tôi cuối cùng vẫn là tiền. Cô ta lờ đi, mở cửa ngoài bậc thềm, chính vào lúc đó:
- Câm mồm đi, con đĩ!
Giọng người đàn ông xuyên qua chỗ chúng tôi. Tiếng xôn xao im bặt. Đó là một
giọng nói trầm lắng hào sảng. Giọng nói không mang chút bực dọc hay giận dữ nào. Đúng hơn tôi đang tán dương một giọng nói đầy chín chắn. Tôi
rơi vào ảo giác như trong khoảnh khắc có tiếng đàn cello hay tiếng tù
và.
Tôi ngoảnh lại. Người đàn ông đang đứng chỗ chiếu nghỉ cầu
thang. Đó là một người quá tuổi trung niên, nói là sắp về già cũng đúng. Ông ta mặc một chiếc quần tối màu với áo sơ mi trắng được là phẳng
phiu, tay cầm một chiếc áo khoác cùng chất vải quần. Cô ả làm loạn cả
lên, vậy mà ông ta không hề thở gấp, cũng không đổ một giọt mồ hôi. Ông
cũng chẳng có vẻ xấu hổ. Chỉ có một ít tóc vương trên trán là bị rối mà
thôi.
Tôi nghĩ mình chưa bao giờ được nghe một mệnh lệnh bằng chất giọng tuyệt vời đến thế: bình tĩnh, đường bệ, không hề run sợ. Đến cả
chữ “con đĩ” cũng làm tôi thấy xao lòng. “Câm mồm đi, con đĩ!”, tôi thử
gợi lại câu nói ấy trong đầu. Song người đàn ông không mở miệng thêm lần nào nữa.
Trước khi rời khỏi quán trọ, cô ả kia nhổ nước bọt về
phía người đàn ông dù biết chắc chắn rằng nó không đến được chỗ ông ta.
Bãi nư