
ấy bóng dáng quen thuộc kia, anh mới hiểu rõ
ràng, đêm hôm đó, cô để lộ cái nhìn xuyên thấu của mình đối với Đường
Minh Lân, thì ra là đối với cái người mà cô vẫn luôn nhớ nhung kia.
Thấy Lam Mộ Duy đi tới bên này, Úc Tử Ân hốt hoảng quay đầu đi, lúc quay đầu lơ đãng đối diện với vẻ mặt yên lặng của người đàn ông trước mắt, chợt
cảm thấy có chút chật vật.
Tim đập bịch bịch, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mà ly nước trong tay cô, khó có thể tự kiềm chế mà khẽ run.
A. . . . . . Úc Tử Ân ơi là Úc Tử Ân, mày thật đúng là không có tiền đồ
mà, đã nhiều năm không thấy rồi, mà khi thấy lại, người đàn ông này vẫn
dễ dàng khiến mày bị ảnh hưởng! Dù thế nào đi nữa, ở trước mặt người
tình cũ dầu gì mày cũng phải kiêu ngạo một chút chứ?
Nghĩ như
vậy, cô không khỏi hài hước cong khóe môi, ngoài cửa sổ trời chiều đầy
náo nhiệt như đang làm nổi bật lên khuôn mặt tái nhợt của cô.
Ngồi ở đối diện, Dịch Khiêm yên tĩnh nhìn cô đem áp chế cảm xúc dâng trào
trong lòng xuống, khuôn mặt tái nhợt dần dần bình tĩnh lại mà trở nên
lạnh lẽo, chỉ là cặp mắt như lưu ly kia vẫn như cũ tràn ngập ưu thương
nồng nặc.
Quật cường như vậy, quật cường đến làm cho người ta đau lòng.
"Ân Ân. . . . . ." Đi lên trước, Lam Mộ Duy nhìn cô gái ngồi trên ghế, anh
nở nụ cường dịu dàng mê người, môi thật mỏng nhàn nhạt giơ lên, con mắt
nửa híp lúc cười cong cong như trăng non, một đôi lúm đồng tiền rất là
mê người.
Chính người đàn ông tuấn tú dịu dàng này, năm đó đã nhẹ nhàng như vậy mà bắt lòng cô làm tù binh, mà cô cũng từng cho là, mình
sẽ một mực bên cạnh anh đến răng long đầu bạt, mà lại không nghĩ rằng,
có một số thứ, đúng là không chịu được thời gian khảo nghiệm.
"Ân Ân, không ngờ em cũng ở đây! Chúng ta đã rất lâu rồi không gặp, em sống có tốt không?" Diệp Tư Mẫn đứng một bên liếc nhìn cô gái cố gắng trấn
định ngồi trên ghế, đôi mắt sáng ma mị cười cười chào hỏi, thân thể mềm
mại cố ý cọ xát vào trong ngực của Lam Mộ Duy, mùi nước hoa xông vào mũi khiến Úc Tử Ân run rẩy hồi hồn.
Bên tai loáng thoáng tiếng vang, cô quay đầu liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh có một đôi trai gái xứng đôi
đang đứng, hít một hơi thật sâu đứng lên, gượng ép lộ ra vẻ mặt tươi
cười, kiêu ngạo mà lạnh lẽo nhìn lên hai người trước mặt, "Đã lâu không
gặp!"
Đúng vậy, thoáng một cái đã là bốn năm, thật là lâu đấy. . . . . .
"Ân Ân, những năm này em sống rất tốt sao?" Lam Mộ Duy nhìn chằm chằm vào
cô, ánh mắt vẫn như cũ dịu dàng như lúc ban đầu, hình như đối với cô,
anh có thể vĩnh viễn đều như vậy, dùng giọng nói ôn nhu nhất nói chuyện
với cô, sủng ái như vậy, mặc dù hôm nay hai người đã là hai kẻ xa lạ.
Kéo nhẹ khóe miệng, Úc Tử Ân nhàn nhạt nhìn vẻ dịu dàng như hoàng tử vẫn
như cũ của anh, phong độ thân sĩ nho nhã trong mấy năm qua đã nhiều hơn
mấy phần thành thục, năm tháng thật là một thanh đao sắt bén, nhưng
không có bao nhiêu người có thể tránh khỏi mấy đao này.
Cô đang
muốn mở miệng thì Diệp Tư Mẫn nãy giờ đứng một bên lại vượt lên trước
một bước, ánh mắt mềm mại xinh đẹp nhìn cô, "Ân Ân, tôi nghe nói cô đã
kết hôn, thật sao?"
Gật đầu một cái, cô nhíu mày liếc nhìn chẳng
sợ cô ta khiêu khích, "Tôi kết hôn rồi, rất đáng tiếc, lúc đó hai người
không thể tới tham gia hôn lễ của tôi."
"Thật sao?" Lam Mộ Duy
nhìn cô, hình như cũng không biết tin tức cô đã kết hôn, sững sờ nhưng
bừng tỉnh, "Anh cũng không biết. . . . . ."
"Hiện tại biết cũng
không còn quan hệ, đã lâu không gặp, vốn là muốn ôn chuyện cũ, nhưng chỉ tiếc là hôm nay tôi có khách, hôm nào đi!"
Hai người lúc này mới chú ý tới bên cạnh còn có người, Lam Mộ Duy quay đầu liếc nhìn người
đàn ông an tĩnh ngồi bên cạnh, đang muốn nói tiếng xin lỗi thì Dịch
Khiêm đột nhiên ngước lên cười thanh nhã khiến anh vô cùng sửng sốt.
Hai người lúc này mới chú ý tới bên cạnh còn có người, Lam Mộ Duy quay đầu lại liếc nhìn
người đàn ông an tĩnh ngồi bên cạnh, ngay khi muốn nói lời xin lỗi thì
Dịch Khiêm đột nhiên ngước lên mỉm cười thanh nhã khiến anh có chút sửng sốt.
“Cậu út?” Nhìn người đàn ông trước mặt, Lâm Mộ Duy nhỏ giọng hô một tiếng, lại có thể gặp cậu ở đây, anh có chút bất ngờ.
Đối với sự kinh ngạc của anh, Dịch Khiêm lại rất bình tĩnh, không nhanh
không chậm hạ chén gác đũa trên tay, nhàn nhạt ngước mắt nhìn anh, gương mặt thanh nhã mỉm cười yếu ớt: “Mộ Duy, bây giờ là lúc ăn tối, món ăn
Quảng Đông ở Thập Tam lâu làm cũng không tệ, cháu có thể nếm thử một
chút, nếu như cháu còn muốn ôn chuyện cũ, thì có thể hẹn thời gian cụ
thể với Úc tiểu thư sau.”
Chỉ một câu đơn giản, mang theo giọng điệu của trưởng bối, đã dễ dàng hóa giải sự lúng túng cùng luống cuống của Úc Tử Ân.
Ở trước mặt Lâm Mộ Duy, Dịch Khiêm đột nhiên sử dụng đến thân phận trưởng bối, nếu đã lấy thân phận này mở miệng, tất nhiên Lâm Mộ Duy cũng không thể nói gì thêm, lễ phép gật đầu, khẽ cười một tiếng: “Nếu cậu út đã
nói như vậy, thì chúng cháu cũng không quấy rầy nữa!”
Lam Mộ Duy
quay đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Úc Tử Ân, cô có vẻ không muốn nhìn anh
quá lâu, bất đắc dĩ cười cười, anh t