
miệng giải thích: "Anh sẽ không
làm loạn!"
"Coi như sẽ không làm loạn, tôi cũng không thể leo
lên, vào thời điểm này anh định kéo tôi vào hưởng phúc chung sao? Chính
anh xem như đã xong rồi, đừng kéo tôi vào chung!" Hiện tại cô mạo hiểm
nguy cơ có thể bị lây bệnh đến chăm sóc anh, anh đại gia thật đúng là
không gì kiêng kỵ.
Từ trên cao nhìn xuống, người đàn ông nằm bên dưới có chút thất vọng "Nằm xuống, nhắm mắt, ngủ! Nếu không tôi sẽ đi ngay!"
"Được. . . . . ." Trừng mắt nhìn, anh thận trọng quan sát cô, cuối cùng vẫn
còn không chịu được tác dụng phụ của thuốc, ngoan ngoãn đi ngủ.
Vắt khăn lông ra đắp lên cái trán nóng bỏng của anh, Úc Tử Ân nhìn đồng hồ, khẽ thở dài một cái, ngồi ở trên ghế quý phi, suy nghĩ phiền loạn.
Khi trời gần sáng, điện thoại trong túi rung lên, cô giùng giằng đứng dậy,
bị giày vò đến ba giờ đêm, chẳng có giấc ngủ ngon, mặc dù cái ghế khá
lớn, nhưng làm sao có thể thoải mái bằng ngủ trên giường cơ chứ, lúc
thức dậy cô vừa đau lưng lại vừa nhức đầu
Liếc nhìn bóng dáng của người đang ngủ trên giường, đi lên kiểm tra nhiệt độ trên trán của anh, xác định đã không còn nóng nữa, lúc này mới xoay người thả nhẹ bước
chân xuống lầu, cầm theo chìa khóa đặt ở đầu giường giúp anh đi mua thức ăn.
Bữa ăn sáng mới vừa mua về, vừa mở cửa đã thấy trong phòng
khách có một bóng người nóng như kiến bò trên chảo, vẻ mặt gấp gáp, lo
lắng cầm lấy điện thoại, nghe được tiếng cửa mở, chợt xoay người lại,
con ngươi vốn ảm đạm nhất thời sáng lên.
"Ân Ân. . . . . ." Đi
lên trước, anh cúi đầu nhìn túi xách trong tay cô, vẻ mặt hơi tái nhợt,
tỏ ra mừng rỡ, "Em đi mua bữa sáng cho anh."
"Sáng sớm có thể đi
đến đâu! Bây giờ còn chưa đến giờ tôi đi làm! Trong nhà này cái gì cũng
không có, anh nghĩ muốn chết nhưng tôi chưa muốn đói chết!" Im lặng liếc anh một cái, Úc Tử Ân cầm theo bữa sáng đi về phía phòng anh, thái độ
lạnh nhạt không chút nào ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ của người kia.
Đường Minh Lân đi theo phía sau cô bước vào phòng khách, Đường Minh Lân xoay
người ngồi vào vị trí giữa bàn, nhìn cô không ngừng bận bịu, trong lòng
đột nhiên cảm thấy có loại thỏa mãn chưa bao giờ có.
Không thể không dùng chung bữa sáng, lúc trước anh chưa từng biết quý trọng hình ảnh này, hôm nay mất đi mới biết hối hận.
Nhìn tô cháo nóng cô đặt trước mặt anh, anh ngẩng đầu cười với cô, "Ân Ân, cám ơn em đã đến đây chăm sóc anh cả đêm."
"Không có gì, anh không cần để trong lòng." Kéo một cái ghế qua, cô tự nhiên
ăn bữa sáng mình vừa mua về "Ăn điểm tâm xong anh gọi điện thoại cho thư ký của anh, để cho anh ta đến đây chăm sóc anh, hoặc là gọi điện thoại
về nhà lớn, để cho mẹ anh đến đây chăm sóc anh, tôi còn phải đi làm,
không có thời gian rãnh."
". . . . . ." lời của cô giống như chậu nước lạnh dội tới đây, nhất thời khiến Đường Minh Lân cảm thấy cõi lòng trở nên lạnh lẽo.
Cô đối với anh vẫn giống như trước kia, lạnh lùng và không có tình cảm.
Hít một hơi thật sâu, anh gật đầu một cái, đáp một tiếng: "Được, anh biết rồi."
Không khí trên bàn ăn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, ai cũng không nói chuyện
nữa, Đường Minh Lân cũng nhún nhường không tự đòi thú vị, uống một chút
cháo liền để muỗng xuống, đứng dậy, "Anh ăn no rồi, chút nữa sẽ tiễn em, em hãy lái xe cẩn thận."
Cô không lên tiếng, ngẩng mắt nhìn bóng dáng đang chậm rãi đỡ bàn đứng lên, đột nhiên cảm thấy có xương mắc tại cổ họng, rất là không thoải mái, thức ăn thơm phức trên bàn cũng làm Úc Tử Ân ăn không vô.
Người đàn ông này, dám cùng cô chơi khổ nhục kế sao? Cũng đã ly hôn rồi, tại sao không thể bỏ qua cho cô?
Khẽ thở dài một cái, có lẽ bữa sáng này cô nuốt không trôi nữa rồi, cô đứng dậy dọn dẹp.
Lúc ra cửa, cô còn liếc nhìn anh một cái, không có dừng lại lâu, mở cửa lên xe, lái xe rời khỏi biệt thự xa hoa.
Tại cửa sổ sát đất trên lầu hai, bóng dáng cao to cứ đứng lặng lẽ nhìn
chiếc xe rời đi, khổ sở cười cười, gương mặt anh tuấn trở nên tái nhợt,
còn khó coi hơn cả khóc
Anh thủy chung không nghĩ ra, tại sao ở
trước mặt Dịch Khiêm cô có thể vui vẻ như thế, nhưng khi ở trước mặt
anh, cô lại hận không thể cách xa anh thêm một chút, mỗi lần nhìn thấy
bộ dáng lạnh lẽo của cô, tim của anh cũng lạnh đi!
Ngay cả anh có muôn vàn lỗi lầm trong quá khứ, nhưng không phải có câu nói: con hư
biết nghĩ lại quý hơn vàng sao? Tại sao cô lại không thể cho anh cơ hội
để bắt đầu lại?
Cô đối xử vô cùng nhân từ với mọi người, nhưng cố tình đối xử tàn nhẫn với anh!
——《quân môn sủng hôn》——
Một hội nghị với các chủ quản cấp cao cứ như vậy mà kéo dài cả buổi sáng,
Dịch Khiêm đột nhiên cầm lấy điện thoại di động trên bàn nhìn một chút,
điện thoại tối đen không hề có tin tức gì, an tĩnh giống như không có gì cả xảy ra .
Lúc anh chuẩn bị rời đi, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của Văn Khâm, dừng một chút, anh thu tay lại ngẩng đầu lên: "Vào đi!"
"Tổng giám đốc, đây là tài liệu ngài muốn, còn có. . . . . . tiểu thư Lâm
đang đợi ngài ở trong phòng khách, nếu như anh không muốn gặp tôi sẽ nói với cô ấy một tiếng." Đặt tài liệu xuống, Vă