
ương Hòa vẫn như cũ đứng thẳng tắp, ngay cả một bước cũng không dịch chuyển, tưới cho hết đám hoa cỏ rồi mới để ý đến cô.
"Xuống."
"Không muốn, anh cõng em lên lầu." Không thèm để ý lời nói cứng rắn của anh, tay chân ai đó càng siết chặt hơn, nói như chém đinh chặt sắt. Mục Lương Hòa có chút bất đắc dĩ, vốn là hai tay buông thõng bên người đã vòng ra đằng sau nâng cái mông của cô lên đi vào, Thanh Ninh cứ tưởng anh đi lên lầu, ai dè anh cõng cô đi ra sân.
"Thủ trưởng, muộn thế này còn đi đâu?" Thanh Ninh nằm trên lưng anh nhìn trăng sáng trên đầu, trời lấm tấm sao, cũng không đẹp lắm nhưng cũng khó chối từ vẻ đẹp đó.
Mục Lương Hòa cũng ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm, bóng đêm huyền ảo, không nhanh không chậm cõng cô xuống bậc thang, từ từ đáp lại: "Ăn quá no, đi ra sân tập chạy mấy vòng cho dễ tiêu."
Giọng nói anh quá mức nhẹ nhàng, Thanh Ninh nghe xong trong đầu khẽ động, lập tức từ trên lưng anh nhảy xuống chạy về, một hơi chạy lên tới phòng ngủ, Mục Lương Hòa xoay người đứng ở cửa nhìn bộ dáng cô chạy trối chết, rất là hài lòng, lại cảm thấy hết sức buồn cười.
Thanh Ninh một đường chạy về phòng ngủ đóng sầm cửa lại cảm thấy mình quá mức kiểu cách, ngồi ở trên ghế sa lon trầm tư mấy phút cũng không còn thấy anh trở lên, liền từ trong ngăn kéo tìm đồ ngủ vào phòng tắm. Mục Lương Hòa ở bên ngoài rút một điếu thuốc, súc miệng rồi mới đi lên.
Buổi sáng Mục Lương Hòa đi lúc Thanh Ninh còn ngủ, cô thức dậy đã không thấy anh đâu, Chủ nhật cũng có việc phải xử lý thật đúng là cực khổ. Cô ăn sáng rồi hẹn Tề Mạc Đình đi hồ tây câu cá, lại kêu thêm Hạ Gia Mẫn, ba người một chiếc xe, Tề Mạc Đình lái xe, nàng và Hạ Gia Mẫn ngồi phía sau. Ba người thảo luận buổi trưa ăn cá nướng hay canh cá, nhưng dù là món nào cô cũng không thích nên từ trước giờ tủ lạnh trong nhà chỉ dự trữ rau cỏ và thịt thôi.
"Ăn cá nướng đi, kĩ thuật của mình tuyệt đối bảo đảm."
Tề Mạc Đình quay đầu lại bày tỏ sao cũng được, chủ yếu là câu cá chứ không phải là ăn.
Thành phố C hiện giờ đã là cuối thu, cây cối hai bên đường vùng ngoại ô đã khô vàng quá nửa, xe chạy qua, bánh xe làm cuộn lên từng mảnh lá bay, tung bay trong không trung vô cùng đẹp mắt.
Đến nơi, cô và Hạ Gia Mẫn xuống xe trước đợi ở cửa lớn, Tề Mạc Đình đi đỗ xe. Hôm nay trời trong nắng ấm, ánh nắng mặt trời rực rỡ, người đi câu cá không ít, bên ngoài bãi đậu xe lộ thiên đậu đầy xe con, Tề Mạc Đình lái xe vòng vo hai vòng mới tìm được một chỗ đậu xe.
"Thanh Ninh, hôm nay sao không đưa người kia nhà cậu đi cùng hả?" Bởi vì lúc ở trên xe sợ bị Tề Mạc Đình biết, Hạ Gia Mẫn vẫn nén không hỏi, bây giờ chỉ có hai người cô hỏi ngay.
"Đi làm rồi, dù sao anh ấy cũng rất bận ."
"Chủ nhật cũng không được nghỉ, bình thường có thời gian cùng cậu không?"
" Hạ Gia Mẫn cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Cô bạn này cũng không phải người có tính nhiều chuyện như vậy, nhất định là có vấn đề gì.
Hạ Gia Mẫn cười ha ha, xòe năm ngón tay lắc lắc : "Mình đang suy nghĩ có nên tìm một quân nhân làm bạn trai không?"
"Để mình bảo Mục Lương Hòa giới thiệu cho cậu, dù sao trong bộ đội vẫn còn nhiều con sói độc thân lắm." Thanh Ninh cảm thấy Cố Thành Dĩ cũng không tệ, nói xong câu đó đi vào bên trong, Tề Mạc Đình đã nắm áo khoác PO¬LO màu trắng đính kim loại đi tới, phía dưới là quần jean, chân đi đôi giày thể thao không thể gọi ra tên thương hiệu, đem hình tượng lãng tử phát huy vô cùng tinh tế, nhất là đôi mắt híp hoa đào cười như không cười.
Trong hồ vì đông người nên bọn họ chọn một vị trí gần nhất, Tề Mạc Đình cũng đã chuẩn bị cần câu sẵn sàng cho 3 người. Thanh Ninh đối với câu cá không có nhiều hứng thú mà chỉ là để giết thời gian, ngược lại Tề Mạc Đình mang dáng vẻ vô cùng hứng thú, chỉ là trong quá trình điện thoại vẫn không ngừng reo.
"Cậu không thể tắt máy được à?" Hạ Gia Mẫn sau mấy lần liên tiếp bị trượt cá không nhịn được bộc phát, một cước đá ra, vừa đúng đá phải tay Tề Mạc Đình, điện thoại di động từ trong tay rớt xuống, thiếu chút nữa rơi vào trong hồ.
"Tôi nói này đại tiểu thư, tự mình kỹ thuật kém chẳng lẽ còn trách tôi nghe điện thoại."
"Là vì cậu quá om sòm nên dọa cho cá chạy mất cả rồi."
"Tôi thì thấy là do cậu quá xấu nên mới dọa cho cá chạy mất."
Tạ Thanh Ninh bưng cằm giơ lên cần câu trong tay rất có phong thái Khương Thái Công câu cá nghẹo đầu nghe bọn họ ầm ĩ, cảm thấy rất không thú vị, lại nhìn hai con cá nhỏ trong thùng. Bữa trưa chỉ với hai con cá bột này chỉ sợ không đủ nhét kẽ răng, lòng mừng thầm là mình có mang theo thức ăn .
Mắt thấy bọn họ ầm ĩ không vui chút nào, cô ném cần câu bỏ đi, phía trước có một cái đình nhỏ bên trong có bàn ghế đá, bước vào ngồi lấy điện thoại ra thì thấy có cuộc gọi nhỡ của Mục Lương Hòa.
Tạ Thanh Ninh không ngờ sẽ gặp Tạ Đông Phong và Mạnh Kiết Nhiên mình ở đây, hai người vừa nói vừa cười, Tạ Đông Phong tuy là lớn tuổi nhưng bởi vì đã thành đạt nhiều năm như vậy nên trên người tự nhiên phát ra một loại khí chất do năm tháng lắng đọng nho nhã thành đạt. Mạnh Kiết Nhiên bộ dáng vốn là loại cực phẩm, thân hình cao lớn, mặt mũi tuấn lãng, k