
iận dữ hét lên, "Thề sống chết hoàn thành
nhiệm vụ!"
Giữa mâu quang của Tần Kiến Quốc cũng hiện lên một tia kích động, cùng với Mạc Vấn cùng nhau hướng họ làm một cái lễ kính,
"Chuẩn bị lên đường!"
Đang lúc sáu người xoay người muốn đi ra
ngoài, đột nhiên, cửa phòng họp mở ra, một bóng dáng cao lớn, rắn rỏi,
một thân võ trang đầy đủ oai hùng, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Tần Kiến Quốc và Mạc Vấn liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên không sai với dự đoán của bọn họ, tiểu tử này quả nhiên tới đây!
Tần Thiên Nham vừa vào cửa, trước hướng Tần Kiến Quốc và Mạc Vấn kính một
cái lễ, tiếp theo vội vàng nói, "Báo cáo Thủ trưởng, hãy cho phép tôi
cùng tham gia hành động lần này!"
Tần Kiến Quốc cau mày, nhìn vẻ
mặt khí khái hào hùng của con trai, từ thần thái trên gương mặt đó mà
xem, quả thật đã khôi phục sự sắc bén và tĩnh táo của thường ngày.
Nhưng ông vẫn lo lắng hỏi, "Đồng chí Tần Thiên Nham, thương thế của cậu đã
khỏi hẳn chưa? Cậu có thể đảm bảo, cậu sẽ không bởi vì vết thương cũ tái phát hoặc tinh thần chịu không nỗi áp lực và đã kích mà làm nhiệm vụ
thất bại hay không?"
Tần Thiên Nham cố gắng thẳng lưng, rống lớn
nói, "Báo cáo Thủ trưởng, vết thương ở chân đã bình phục, Tần Thiên Nham thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ!"
Tần Kiến Quốc vung tay lên, "Rất tốt! Đứng vào hàng ngũ, xuất phát!"
"Rõ!" Mâu quang của Tần Thiên Nham thoáng hiện qua một tia cảm ơn, lại hướng
Mạc Vấn gật đầu một cái, đi theo đội ngũ cùng nhau chạy ra ngoài.
Lần này đi, không thành công, thì sẽ hy sinh!
Đợi lúc một nhóm của bọn họ chạy ra ngoài, Tần Kiến Quốc và Mạc Vấn đi tới
trước cửa sổ, nhìn bóng dáng của bọn họ đang bước nhanh lao ra, ngay
ngắn và nhanh chóng tiến vào buồng của máy bay trực thăng.
Chỉ chốc lát sau, máy bay trực thăng bay càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi, không thể nhìn thấy được nữa.
Mạc Vấn than nhẹ một tiếng, "Chỉ mong, bọn họ có thể sớm ngày mang theo Mạc Yên thuận lợi trở về!"
Tần Kiến Quốc nặng nề vỗ vỗ vai ông, "Nhất định sẽ! Đừng quá lo lắng!"
***********************************************
Mặt trời chiều ngã về tây, chiếu rọi khắp núi đồi hoa hạt dẻ, làm cho nhiều đóa hoa kiều diễm, càng thêm xinh đẹp, càng tản mát ra một loại mê hoặc trí mạng.
Mạc Yên một thân quần trắng, cứ như vậy đứng lẳng lặng trước mặt của hoa hạt dẻ, nhìn một mảnh địa phương diễn ra vô số tội
ác, cau mày nhẹ khinh, yên lặng không nói gì.
Quần trắng theo gió lay động, cùng với mái tóc tới thắt lưng bay bay, đang lúc hoa anh túc
đầy trời, một cô gái đứng đó giống như một tinh linh.
Một màn đẹp như một bức họa như vậy, nhiều người bốn phía nhìn thấy đều ngây người, cũng bao gồm, hai bóng dáng giống nhau, của hai người đàn ông cao lớn
da đen mang võ trang canh giữ ở bên người cô.
Kể từ sau khi bị
thương nặng rồi tỉnh dậy, Mạc Yên vẫn buộc chính mình không được suy
nghĩ đến bất luận người nào, không thèm nghĩ tới bất cứ chuyện gì, cố
gắng làm tim của mình yên tĩnh bình lặng xuống.
Hiện tại, ngoại thương đã tốt, nhưng cô biết rõ, lòng đau, thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ khỏi hết.
Tần Thiên Nham, người đàn ông mà cô từng hứa sẽ lấy cả đời, lấy cả sinh
mạng, tại thời điểm mấy chốt đó, anh lại thành toàn cho chiến hữu vĩ đại của mình, mà hy sinh cô và đứa bé. Lòng này bị thương, sợ rằng vĩnh
viễn cũng không tốt được trở lại.
Ở trong chuyện tình cảm, cô
cũng chỉ là một người phụ nữ ích kỹ, cô không có "thanh kiếm rộng lớn"
vĩ đại, cô chỉ muốn một nhà của mình sống tốt, cho dù vất vả, cô cũng
tình nguyện mang theo đứa bé trong bụng và anh cùng nhau xuống địa ngục, cũng không thừa nhận người mình thương, tham sống sợ chết.
Tần Thiên Nham, một khắc lúc anh nổ súng kia, chúng ta chỉ có thể nói gặp lại sau! Chỉ có thể như vậy!
Nghĩ đến Tần Thiên Nham, liền nghĩ tới tên ác ma kia, nghĩ đến trận đánh
cược hoang đường giữa bọn họ, chẳng lẽ...sau này cô thật muốn tiếp tục
đi theo anh sao?
Trong tâm của cô thật sự hận người đàn ông này,
nếu như không có tên ác ma này, nếu như anh không ép Tần Thiên Nham lựa
chọn, cô không cần đối mặt với đau đớn mất đi đứa bé.
Cô không thể ở chỗ này khoanh tay chịu chết được, cô phải chạy đi!
Nhưng mà, phải trốn như thế nào? Mạc Yên lẳng lặng tự hỏi mình biện pháp thoát đi.
Tuy nói Nam Bá Đông không có cấm chân của cô, nhưng lại phái hai người da
đen cao lớn theo sát cô, bất kể cô chạy tới nơi nào, coi như đi vệ sinh, bọn họ cũng sẽ ở bên ngoài coi chừng.
Cô muốn chạy trốn, trước mắt cũng không có chỗ để trốn.
Còn nói lúc sáng nay rời giường trong xấu hổ, mặt mày Mạc Yên, lại tỏa ra một chút u buồn.
Nếu như tiếp tục như vậy, một ngày nào đó cô sẽ bị tên ác ma kia ăn thịt, giờ làm thế nào mới tốt đây?
Cô thân trói gà không chặt, lại ở trong hoàn cảnh xa lạ này, vừa không có
một người bạn có thể giúp đỡ, chỉ bằng vào lực lượng cá nhân của cô, làm thế nào có khả năng chạy thoát khỏi nhà tù này đây?
Nếu như có
đồng minh trợ giúp, có lẽ cô có thể chạy đi, nhưng mà, ở chỗ này, người
nào sẽ tin tưởng một người nước ngoài như cô, người nào sẽ nguyện