
ên tiếp tục ửng đỏ, không nhận lấy đề tài của những bà dì đó.
Khi ánh mắt anh nhìn thấy mấy chữ ‘chợ nông dân’ thì trong nháy mắt cảm thấy giải thoát.
Một đám người liền chậm rãi đi vào chỗ mua thức ăn. Bây giờ chợ thật sự rất nhiều người, người đến người đi, hết sức huyên náo.
Trên nền đất chợ đều ướt nhẹp, mặt trên còn có không ít rau cải thối cùng với một chút túi giấy dầu.
Cả gương mặt đẹp trai của Tô Cẩm Niên cũng tối đi, không nhịn được hỏi Tô Khả, "Đồ ăn ở đây có thể ăn sao?"
"Mẹ nó! Chỗ này không ăn được, chẳng lẽ siêu thị ăn được." Logic gì vậy, "Hơn nữa, thức ăn mà mỗi ngày ăn không phải là mua về từ đây sao ."
Quả nhiên là ‘đại thiếu gia’ mà, chưa từng đi chợ mua thức ăn, rất bi kịch.
Trong quá trình mua thức ăn, mặt Tô Cẩm Niên vẫn tối đen, nhìn Tô Khả chọn chọn lựa lựa, môi anh mím thật chặt, làm cho không ít ông chú bà dì bán đồ ăn trêu chọc.
Ra khỏi chợ, mặt của anh vẫn còn tối, Tô Khả ôm bụng cười không ngừng.
Hai người chậm rãi đi về, trở về tiểu khu thì liền nhìn thấy một chiếc xe mi¬ni màu cà phê từ trong tiểu khu đi ra.
Khoảnh khắc Tô Khả ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hoàng Nghê Thường đeo mắt kính chuyên tâm lái xe.
Tô Khả không biết Hoàng Nghê Thường có nhìn thấy cô hay không, dù sao cô ta đeo kính mát, chỉ là nếu như đoán không lầm thì cô ta lái đối diện nên khẳng định là nhìn thấy cô và Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên cũng nhíu mày lại.
Đợi đến khi chic xe mi¬ni biến mất khỏi tầm mắt của Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên thì Tô Khả nhịn không được cười ra tiếng, "Thật sự là ban ngày không thể nói người, ban đêm không thể nói quỷ mà. Anh xem đi, lúc chúng ta đi vẫn còn nói về Hoàng Nghê Thường, lúc trở về đã nhìn thấy cô ta."
Sau sự kiện "hình khiêu dâm" cộng thêm cha cô bị người ta kéo xuống nước từ năm năm trước, cô ta hoàn toàn phai nhạt ra khỏi tầm mắt đại chúng, bây giờ nếu có người nhìn thấy hoàng Nghê Thường thì sợ là không nhận ra người này chính là nữ siêu sao đỉnh cao quốc tế năm đó.
Tô Cẩm Niên điểm nhẹ mũi Tô Khả, không nói gì.
Bởi vì Tô Khả xin nghỉ việc và bởi vì tay Tô Cẩm Niên bị thương nên lúc này hai người cũng đều ở nhà.
Tô Khả nằm trên đùi của anh xem đĩa phim điện ảnh.
Tô Cẩm Niên cúi đầu nhìn Tô Khả, tay thỉnh thoảng vuốt tóc Tô Khả, còn Tô Khả lại ngáp liên tục, không nhịn được oán trách, "Quả nhiên thuê đĩa phim là lãng phí tiền mà."
Tô Cẩm Niên ngẩng đầu lướt nhanh một lượt, nhìn thấy chính là một người đàn ông cùng một phụ nữ rầm rì ‘thương xuân bi thu’ ở bên kia. Sắc mặt người đàn ông nặng nề, còn nước mắt của người phụ nữ lại tràn ào ào một con mắt, một con mắt còn lại khô muốn chết. (thương xuân bi thu: đau khổ, tiếc nuối vì phải chia tay)
Thấy một màn như vậy thì Tô Cẩm Niên cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tô Khả lại nói: "Thật ra thì em thích xem phim A hơn. Mặc dù từ đầu làm được mọi chuyện nhưng không đủ kích tình mênh mông." (phim A: phim con heo)
Mặt Tô Cẩm Niên đen thui, "Nhìn cái kia không bằng đao thật súng thật."
Tô Khả: ". . . . . ." Trả Hoa Sen Trắng cho em!
Được rồi, Tô Cẩm Niên ở đây, phim A cũng chỉ là mây trôi.
"Bing boong, bing boong." Chuông cửa vang lên.
Tô Khả lười biếng dựa vào ghế sa lon, chỉ huy người bị thương.
"Anh, đi mở cửa."
Tô Cẩm Niên đứng dậy, mở cửa, vừa thấy Thẩm Đường thì mặt đen lại, nghiến răng nghiến lợi: "Sao cậu lại tới!"
Trong lòng Thẩm Đường không nhịn được nên thầm mắng một câu: Người này sao lại ở đây?
"Nhà của tôi, sao tôi lại không thể tới?"
"Nhà bao nhiêu tiền, bán cho tôi!"
Ngón tay Thẩm Đường lắc lắc, nhẹ nhàng nói, "Không có cửa đâu!" Sau đó, lại cợt nhã nói, "Nếu như là Khả Khả thì tôi cũng có thể tặng không, còn anh? Cho tôi một tỷ bảng Anh, tôi cũng không bán!"
Mặt Tô Cẩm Niên cứng nhắc, cả người nhất định ngăn Thẩm Đường lại, không cho anh vào.
"Ấy da da, người này, con cũng mua nước tương được rồi, sao cứ như một đứa trẻ không hiểu chuyện vậy." Thẩm Đường hất cằm lên, vô cùng coi thường nhìn Tô Cẩm Niên.
"Tôi nhất định không cho cậu vào, cậu muốn sao?"
Ý chính là đánh nhau sao? Cậu đánh không lại tôi, mắng chửi người thì cậu mắng tốt lắm, không đau không nhức.
Thẩm Đường là người thông minh nên dĩ nhiên hiểu ý ở ngoài lời của Tô Cẩm Niên, không nhịn được tối mặt, "Tôi tới láy lại áo ngày hôm qua bị anh mặc đi không được à...."
Đột nhiên khóe miệng Tô Cẩm Niên nâng lên, "Ném rồi."
Đôi mắt Thẩm Đường trợn tròn: "Sao cậu lại ném áo của tôi!"
Tô Cẩm Niên nhẹ nhàng trả lời một câu, "Tôi cho là tôi chạm qua gì đó thì nhất định cậu sẽ vứt bỏ."
Trong lòng Thẩm Đường yên lặng châm chọc: đây là lời nói thật à.
"Cậu tránh ra!"
"Không nhường!"
"Cẩm Niên, ai tới vậy?" Trong cửa truyền đến tiếng của Tô Khả.
Tô Cẩm Niên quay đầu lại trả lời: "Là nhân viên tiếp thị."
Mặt Thẩm Đường đen thui, "Tiếp thị em gái cậu!" Nói xong liền động thủ muốn chen vào.
Mặc dù một tay Tô Cẩm Niên đã bị thương, nhưng mà là một bộ đội đặc chủng nên vẫn có thể ứng phó, cho nên, Thẩm Đường tức giận, ở ngoài cửa giậm chân hô to: "Khả Khả, người đàn ông của em không cho anh vào."
Mặt Tô Cẩm Niên tối sầm, "Cuối cùng cậu