Polaroid
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3220584

Bình chọn: 8.00/10/2058 lượt.

rừng phạt trên đầu của chúng ta! Coi như trừng phạt đi, thời gian 5 năm cũng đủ rồi, tại sao em vẫn không hiểu đạo lý này!”

Rõ ràng là cô theo đuổi anh, tại sao có thể noi vứt bỏ là vứt bỏ? Rõ ràng là bọn họ yêu nhau, nhưng tại sao bây giờ lại đi đến tình trạng này. Anh không hiểu một chút nào, thật không hiểu…..

Anh thật không hiểu tại sao tâm tư của phụ nữ luôn thay đổ không ngừng, khó đoán như thế.

Tô Khả lạnh lùng nhìn Tô Cẩm Niên, gào lên với Tô Cẩm Niên: “Người sai là mẹ anh, đương nhiên anh không hiểu!”

Đột nhiên hai tay Tô Cẩm Niên thả Tô Khả ra, bởi vì bỗng hiên Tô Khả không có lực ràng buộc nên bất thình lình ngã xuống đất.

Sắc mặt của anh đen kịt, giọng nói lạnh lẽo, “Em vẫn nhìn anh như vậy sao?”

Rét lạnh từ trong lòng tản ra, thất vọng, đau khổ….làm cho cô khó chịu không thôi, nhưng cô không thể dây dưa cùng anh, chỉ bò dậy đi ra cửa. Lảo đảo, bước đi loạng choạng.

Anh không có ngăn cản, chỉ nhìn bóng lưng Tô Khả rồi từ từ ngã ngồi trên ghế bên cạnh, thật lâu không nói gì.

Ra cửa, cô khóc lớn, rất nhanh, hai tay cô che miệng để âm thanh không phát ra lần nữa, chỉ một mình khóc ròng.

Thật ra thì cô rất muốn nói, Cẩm Niên, thật xin lỗi, thật ra thì lời kia không phải ý của em.

Bây giờ Tô Khả hận thấu bản thân cô, hại chết mẹ của cô, làm tổ thương bố của cô, làm Cẩm Niên của cô đau khổ, khiến Nhị Tô của cô bị bệnh……

Người như cô thì có tư cách gì được hạnh phúc.

Gần như là Tô Khả ngã lên ngã xuống trên đường về nhà, trái tim hiền lành của Tô Khả mệt rồi, nếu có thể nhắm mắt lại ngủ một giấc thì tình hình là cô ngủ ba ngày ba đêm cũng không vấn đề.

Mở cửa, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh.

"Nhị Tô?"

". . . . . ."

"Tô Tô?" Tô Khả thò đầu tiếp tục kêu, nhưng mà trong lòng lại dâng lên nghi ngờ, dù sao hôm nay là thứ Bảy nên Tô Tô không cần đi vườn trẻ, lẽ ra thằng nhóc vừa nghe cô gọi bé thì sẽ lập tức trả lời chứ, nhưng tại sao bây giờ bé cũng không đáp lại cô?

"Tô Tô?" Tiếp theo Tô Khả đi vào phòng, lại thấy lúc này Tiểu Bao Tử đang nằm trên giường, nhìn bộ dáng hình như ngủ rất ngon.

Tô Khả vỗ vỗ ngực của cô, hơi hơi an tâm, sau đó đi lên trước.

Lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Bao Tử đỏ rực, đáy lòng Tô Khả nổi lên một dự cảm chẳng lành, lập tức đặt tay lên trán Tô Tô.

Nóng quá !

Trong nháy mắt Tô Khả sợ đến mặt trắng bệch, không suy nghĩ nhiều liền trực tiếp ôm con chạy ra ngoài, "Tô Tô, Tô Tô. . . . . ."

Giống như là Tiểu Bao Tử ngửi thấy mùi của mẹ nên dịch cả người vào ngực Tô Khả.

Tô Khả vô cùng căm giận Tô Cẩm Niên, bởi vì cô không biết Tiểu Bao Tử phát bệnh lúc nào, nếu như, nếu như. . . . . .

Cô không dám tiếp tục nghĩ, lúc này, lòng của cô như bị kim chích từng cái, thật khó chịu, cả người giống như là không có sức lực nữa.

Tô Tô của cô tuyệt đối không thể có chuyện! Tuyệt đối tuyệt đối không thể có chuyện!

A a a a a ——

Tiểu Bao Tử sốt đến mơ hồ, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm: "Cô gái à, sao mẹ vẫn chưa trở lại. . . . . . Nhị Tô muốn mẹ. . . . . ."

Tô Khả nghe nói lời ấy thì đau lòng không thôi, nhất định vì tối qua Tiểu Bao Tử của cô chờ cô trở lại nên gió thổi, lạnh.

Tô Khả hôn nhẹ lên gương mặt mũm mĩm nóng bừng của con, nước mắt nén trong hốc mắt, "Nhị Tô, đều là lỗi của mẹ, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."

Lúc chạy đến dưới lầu thì xe của Thẩm Đường xuất hiện rõ trước mắt Tô Khả.

"Thẩm Đường, Thẩm Đường, mau đưa em đi bệnh viện. Nhị Tô bị bệnh."

Xe của Thẩm Đường cũng còn chưa tắt máy thì nhìn thấy Tô Khả lo lắng nói với anh là Nhị Tô ngã bệnh. Tim của anh cũng khẽ níu lại, bởi vì anh cũng biết thực ra thân thể Tiểu Bao Tử vô cùng yếu ớt, bé không thể chạy không thể nhảy, vận động hơi mạnh, toàn bộ hành động kích thích đều không thể làm, huống chi bây giờ ngã bệnh.

Vì vậy, Thẩm Đường nhanh chóng quay đầu xe, nói với Tô Khả bên kia: "Lên mau."

Tốc độ Tô Khả lên xe rất nhanh, Thẩm Đường nghe tiếng đóng cửa của Tô Khả thì lập tức đạp chân ga, chợt phía trước như bão tố đi qua.

Tô Khả nhìn Tiểu Bao Tử trong ngực vẫn còn nói mê, nước mắt tí tách rơi, trán chống lên trán Tiểu Bao Tử, "Nhị Tô, là mẹ không tốt, là mẹ không tốt. . . . . ."

"Tô Tô phát bệnh lúc nào?" Thẩm Đường nhíu mày, hỏi Tô Khả.

"Em không biết. . . . . ."

Cô làm mẹ như vậy, có thể trên đời hiếm có rồi.

Thẩm Đường nhướng mắt lên, theo kính chiếu hậu thì thấy trên cổ của Tô Khả đầy dấu vết màu đỏ nên không nhịn được hỏi, "Tối hôm qua em không trở về à?"

Tô Khả gật đầu, tay không ngừng sờ đầu Tiểu Bao Tử, nóng quá, nóng tận tâm hồn của cô. Cô giương mắt nhìn thấy một chai nước suối trên xe, lập tức lấy khăn tay ra, rót nước lên trên khăn tay, không ngừng lau cho Tiểu Bao Tử .

"Là Cẩm Niên à?"

Tô Khả tập trung toàn bộ tinh thần vào trên người của con trai mình, hoàn toàn không nghe

thấy câu hỏi sau của Thẩm Đường nên cũng không có trả lời.

Thẩm Đường trầm mặc, thật ra thì đoán cũng đoán được. Dù sao có thể lưu lại dấu vết mập mờ như vậy ở trên người của Tô Khả, trừ Tô Cẩm Niên, hình như những người khác làm không được.

Buổi sáng** giờ, vốn là giờ xe đông, cũng may n