
nháp.
Trong lòng Tô Khả sớm đã có kế
hoạch đánh đá Hoa Sen Trắng. Sau đó nghĩ đến tương lai của mình sẽ hạnh
phúc như thế nào, Tô Khả nhịn không được cười "Ha Ha" một tiếng, phát ra âm thanh cô lập tức che miệng mình, dù sau trước mắt cũng có chuyện
quan trọng phải làm.
Tô Khả cảm thấy may mắn vì âm thanh vừa mới phát ra rất nhỏ, không làm kinh động đến Hoa Sen Trắng. Vì thế Tô Khả
giống như kẻ trộm, nhìn trái nhìn phải một chút, thấy không có người
nào.
Đứng tại chỗ khụy một chân xuống, hai tay của cô xòe ra,
duỗi năm ngón thẳng về phía trước, chuẩn bị tư thế sẵn sàng, sau đó chân sau dùng sức đạp sau một cái, "Xoạt" chạy nước rút một trăm mét phóng
tới bóng lưng của Tô Cẩm Niên.
Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm bờ
mông cao ngạo nghễ của Tô Cẩm Niên, miệng mở ra, ngược lại không phát ra tiếng cười hèn mọn bỉ ổi.
Mà Tô Cẩm Niên là một quân nhân được
đào tạo tốt, sau lưng có động tĩnh thì lập tức xoay người, bỗng nhiên
phát hiện một cái bóng đen đang vọt nhanh về phía mình.
Tô Cẩm Niên phản ứng theo tự nhiên, dùng tốc độ ánh sáng bắt được hai cánh tay của Tô Khả.
Thời gian như dừng lại, gió thổi càng thêm mạnh, cây cối xanh tươi bị gió thổi trúng phải vang lên tiếng “rì rào”.
Dự tính ban đầu của Tô Khả là bắt được cái mông của Tô Cẩm Niên bây giờ lại đổi thành cách đũng của anh một cm thì dừng lại.
Tô Khả trợn tròn mắt, nội tâm tiểu nhân nhịn không được mà kêu lên: không
thể nào, tốc độ phản ứng của Hoa Sen Trăng lại nhanh đến vậy? Sau đó
nhìn cánh tay của mình chỉ cách đũng quần của anh một cm, tiếp tục tiến
lên có khi lại nhận được phúc lợi lớn hơn, vì thế, cô cắn răng, hung
hăng sử dụng một lực thật mạnh muốn tiến lên. Lúc này trong đầu của Tô Khả một mảnh trống không, tim đập với tốc độ rất nhanh! "Thình thịch"! Phải, như là sét đánh.
Miễn là cô chỉ dùng sức thêm một chút, là có thể thành công! Mắt thấy người
bên kia vẫy gọi cô, nhưng cô lại bất lực, cái cảm giác này, thật sự làm
người ta rất khó chịu!
Tô Khả cảm thấy, lúc này cô không thành
công cũng thành nhân. Dù sao đến loại trình độ này, muốn nguyên vẹn trở
ra, dường như có chút khó khăn, không bằng trước hết nếm qua vị thịt,
sau đó chết cũng được.
Dù sau người xưa từng nói: Mẫu Đơn chết
rồi, thành quỷ cũng phong lưu. Có thể nếm qua món ngon Hoa Sen Trắng,
làm như vậy con quỷ cũng là quỷ ăn no, quỷ phong lưu!
Nghĩ như
vậy, suy nghĩ bất chấp tất cả của cô, vì vậy, hai chân dùng sức đạp, bùn đất bị cô ma sát không ngừng bắn tung tóe ra phía sau.
Tay cô liều mạng tiến về phía trước, chỉ còn 0.9 cm 0.8 cm...
Chỉ là, mỗi lần cô thêm một chút sức lực, hướng về anh gần hơn phân nửa,
anh lại dùng nhiều sức hơn nắm lấy cổ tay của cô! Rất mạnh giống như anh muốn chặt đứt tay cô.
Trong nháy mắt Tô Khả cảm thấy cổ tay của
mình nóng rát đau nhức, nước mắt của cô cũng nhanh chóng xuất hiện, thật sự rất đau có được hay không!
Tô Khả đưa đôi mắt mong chờ nhìn
Hoa Sen Trắng, trong lòng ngựa bùn cũng sớm thành ngựa gào thét: Hoa
Sen Trắng, anh thương hoa tiếc ngọc một chút đi.
Mà Hoa Sen Trắng lại còn dùng ánh mắt lạnh nhìn cô,cũng không bị đôi mắt to giàn giụa nước mắt của Tô Khả mê hoặc.
╮(╯_╰)╭ Dù sao nếu anh thả cô ra, trong sạch của anh cũng không còn.
Kết quả, Tô Khả nhỏ giọng kêu rên lên: "Đau đau quá....anh nhẹ chút...nhẹ
chút...anh nhẹ một chút thôi..." âm thanh kia, phát ra một cách mềm yếu, nếu người không biết chuyện nghe thấy, còn tưởng ở đây xảy ra chuyện
tình cua đồng!
Ánh mắt của Tô Cẩm Niên trở nên lạnh lẽo, gương
mặt trắng noãn càng đen kịt, nới lỏng sức lực một chút. Kết quả, Tô Khả
thừa cơ hội tiến về phía trước thêm 0.1 cm.
Lúc này Tô Cẩm Niên
nổi giận, trực tiếp ném Tô Khả qua vai, "Phịch_____" Tô Khả bị Tô Cẩm
Niên ném ngã trên đất, trong nháy mắt, bụi bậm nổi lên khắp bốn phía.
Tô Khả bối rối, cô bị ném đễn thất điên bát đảo, luống cuống tay chân,
trên đầu có thể nhìn thấy những ngôi sao nhỏ màu vàng đang bay xung
quanh trán của cô.
Thật là đau, xương cốt toàn thân đều đau. Ông nội hai của cô, cô còn chưa có làm gì anh, đã bị anh ném qua vai rồi!
Nhận thức được sự thật này, Tô Khả chưa gượng dậy nổi.
Vì vậy, cô nằm trên mặt đất, miệng bĩu bĩu một cái, như là muốn khóc lên,
thật là thời kỳ chán nản, lần đầu trong lòng gì cũng thấy chua xót cùng
uất ức.
Ba không thương mẹ không thương còn chưa tính, trời rất
nóng còn muốn cô một thân một mình đến trường học quân sự rắm chó này,
gặp phải huấn luyện viên này, còn là một tên đại ngốc, mọi người nghỉ
ngơi, còn muốn làm khó cô! Như vậy vẫn là quên đi, thật vất vả bắt được
Hoa Sen Trắng có thể nếm chút thịt, nhưng ngay cả canh cô cũng còn không uống đến đâu, đã bị Hoa Sen Trắng này ném ngã qua vai.
Như vậy
là quá không nể tình rồi! Nói như thế nào cô cũng là một nữ sinh nha!
Anh làm sao có thể quyết tâm xuống tay tàn nhẫn như thế chứ!
Thế là, cô liền ăn vạ trên mặt đất càng không muốn đứng dậy.
Nhìn bầu trời xanh xanh trên đầu, mây trắng bồng bềnh phiêu diêu tự tại như
vậy, Tô Khả bi thương gào thét: Thần à, sét đánh đem cô đi