
ơm xong, Nghiêm Chân để hai đứa trẻ
chơi trong phòng khách, còn chính mình trở về phòng soạn giáo án, chuẩn bị đề thì cho kỳ kiểm tra sắp tới, cô lần đầu tiên
làm giảng viên, khó trách khỏi không có kinh nghiệm so với các giảng viên khác
nên phải thận trọng một chút.
Qua hơn nửa tiếng đồng hồ thì cô giáo Trương
trong học viện có gọi điện thoại tới. Nghiêm Chân cùng cô ấy có chung vấn đề cần
giải quyết, hẹn nhau buổi tối có gì thương lượng rồi là đề tài báo cáo, nhưng
nghĩ được một lúc thì cô giáo Trương trong điện thoại có đề cập một vấn đề,
Nghiêm Chân cảm thấy rất ngoài ý muốn.
“Tôi hỏi cô Nghiêm này, ngày mai có lớp học cảm
tình Đảng phải không?”
Cô giáo Trương cũng oán giận, “Không thể nào lại
như vậy, chúng ta chuẩn bị đánh giá một nhó thì đều tham gia, bằng không kéo
dài thời hạn chuyển chính thức sẽ là một năm.”
“Như vậy không phải là thêm phiền sao?”
Nghiêm Chân vỗ trán, cắt đứt điện thoại, quay
mặt nhìn màn hình máy vi tính mà đờ ra.
Nếu ngày mai có việc, vấn đề trôm nom hai đứa
trẻ lại phải nhờ đến những nhà hàng xóm sao. Vấn đề mấu chốt là Nghiêm Chân đặc
biệt có quan hệ tốt cũng chỉ có mấy người, không có đi ra ngoài làm việc, chỉ ở
nhà chăm sóc con cái, người ta sớm đã có ý tứ nói cô phiền phức rồi, giờ lại đi
tìm người ta thật là không có ý tứ gì nữa rồi.
Mang theo hai đứa nhỏ đi đến trường sao? Vấn đề
là hai đứa trẻ kia sẽ để cho người khác đến gần sao? Nghiêm Chân đứng ở cửa
phòng khách, nhìn hai đứa trẻ cười ngả nghiêng trên ghế, thầm nghĩ chuyện này
có chút khó khăn rồi.
Ngay khi Nghiêm Chân đang đau đầu không ngớt về
vấn đề này thì điện thoại quân tuyến trong phòng khách vang lên, Nghiêm Chân
còn không có kịp phản ứng thì bạn nhỏ Cố Manh Manh đã chỉ vào điện thoại mà reo
lên, “Ba gọi. Ba gọi kìa.”
Nghiêm Chân cũng hoàn hồn lại, cầm lấy điện
thoại, để bên tai bạn nhỏ Cố Manh Manh.
Đầu kia tham mưu trưởng Cố Hoài Việt nghe được
giọng gọi ba điềm đạm đáng yêu của con gái thì khóe môi cũng nhếch lên, Nghiêm
Chân cũng tùy ý để hai người chơi một hồi rồi mới nhận điện thoại.
“Anh lúc nào thì có thời gian vậy?”
Ngữ khí của cô có chút oán trách, anh nghe
xong chỉ là cười cười, “Uh, hai ngày nay đi nông trường của sư bộ, duyệt một hạng
mục quan trọng, ở bên đó hai ngày, đợi lát nữa hoàn thành là anh có thể về nhà
rồi.”
Quản anh có trở về hay không làm gì. Nghiêm
Chân ngồi chổm hổm nhìn thẳng khuôn mặt đang ngồi học của bạn nhỏ Cố Manh Manh,
ở trong lòng yên lặng oán thầm.
“Vậy ngày mai anh chưa về thì em biết làm sao,
em phải giải quyết vấn đề của hai đứa nhỏ làm sao giờ? Em ngày mai bỗng nhiên
có thêm lớp cảm tình Đảng, có chút trở tay không kịp.”
Cố Hoài Việt nằm ở trên giường, tay đặt ở sau
ót, tay kia nắm ống nghe, nghe cô nói như thế thì nhịn không được mà cười ra tiếng,
“Anh sẽ suy nghĩ một chút, không khéo ngày ai em phải mang theo hai quả bom hẹn
giờ cũng nên.”
Nghiêm Chân bật cười, “Anh có đáp ứng hay
không?”
“Được rồi.” Cố Hoài Việt nói, “Để cho hai đứa
sáng sớm lên xe bus đi, anh gọi điện thoại cho Tiểu Tề, dặn hắn chiếu cố hai đứa
một chút.”
“Vâng.”
Biết được sẽ được đi tới doanh trại, hai đứa
trẻ cả đêm đều kích động không thôi. Nghiêm Chân thật vất vả mới dỗ cho hai đứa
trẻ này ngủ được. Sáng sớm ngày thứ hai vì phải đón xe bus, Nghiêm Chân sáng sớm
đã phải thức hai đứa trẻ dậy rồi dắt chúng ra đón xe bus. Kết quả là hai đứa trẻ
đều rất thống nhất mà ngáp dài ngáp ngắn.
Nghiêm Chân rửa mặt mũi cho hai đứa, thay một
bộ quần áo cho cả hai đồng thời tự mình đưa hai đứa trẻ lên xe bus.
Xe bus đi tới doanh trại phải mất hơn nửa giờ,
khách chủ yếu đều là cán bộ quân đội, khó có được hai đứa trẻ đi xa như thế
này, đều cảm thấy rất lạ nên nhịn không được mà chơi cùng hai đứa trẻ. Nghiêm
Chân cùng bọn họ bắt chuyện, tiểu tử Cố Manh Manh kia được Cố Hoài Việt phó
thác cho nhân viên hậu cần Tiểu Tề, cô vừa cẩn thận căn dặn tiểu tai họa Cố Gia
Minh rồi mới xuống xe.
Nơi đóng quân của sư đoàn A là ở ngoài thành
phố cách nơi này cũng khá gần, ngồi xe mà nói thì khoảng chừng cần nửa giờ.
Cũng có ít xe bus công cộng, nhưng cán bộ đều đi sớm về tối nên mới an bài tuyến
xe bus giữa hai nơi như thế này. Tiểu tai họa Cố Gia Minh thì đã đi con đường
này rất nhiều lần rồi, cùng tài xế cũng rất quen thuộc. Nhưng bạn nhỏ Cố Manh
Manh là lần đầu tiên đi xa như vậy, hai bàn tay nhỏ bé quơ quơ nơi cửa sổ, ánh
mắt đen bóng đảo liên hồi. Hỏi cô bé nhìn như vậy là gì, cô bé sẽ nói, nhìn ba
cháu, khiến cho người khác cũng phải bật cười.
Bởi vì có hai đứa trẻ pha trò nên nửa giờ đường
xe của ngày hôm nay cũng trôi qua rất nhanh. Xe tiến vào doanh trại, xa xa đã
thấy Cố Hoài Việt một thân huấn phục sạch sẽ với động tác lưu loát, thắt lưng
còn mang theo vũ khí, đứng ở trước trạm dừng của xe mà chờ xe đến.
Xe dừng lại hẳn, anh còn chưa kịp tiến lên vài
bước thì đã thấy bạn nhỏ Cố Manh Manh với đôi chân ngắn bước từ trên xe xuống,
chạy về phía mình. Thấy thế, anh lập tức bước lên vài bước, ôm lấy cô bé.
“Ba. Ba!”
Bạn nhỏ Manh Manh vui