
ũng quá lớn đi, lại đem cừu hận của Alpha đều kéo tới đây!
Cảm giác được nhóm Alpha chung quanh đồng loạt bắn tới các loại ánh mắt oán hận, chán ghét, khinh bỉ, không phục, Lâm Viễn thật muốn cuộn mình thành quả cầu lông giống như Hobbit, vùi xuống dưới đất cho xong.
Knox gật gật đầu với Becker, quay người nói. “Lâm Viễn, bước ra khỏi hàng!”
Bị huấn luyện viên gọi tên, Lâm Viễn đành phải trưng vẻ mặt nghiêm túc chạy chậm đến trước đội ngũ, đứng thẳng trước mặt Knox, tay đặt bên cạnh vành mũ, thực hiện một quân lễ tiêu chuẩn, âm thanh thanh thúy quyết đoán rõ ràng nói ra một chữ.
“Đến!”
Knox đột nhiên ngẩn ra.
Trong phút chốc, ông thậm chí có loại ảo giác, phảng phất như thời gian quay trở lại, về tới hai mươi tám năm trước.
Hai mươi tám năm trước, thời điểm tập huấn của hệ chỉ huy quân sự khóa 570, cũng là trong nháy mắt bước ra khỏi hàng, người đó đã lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Thiếu niên người châu Á tóc đen mắt đen, tư thế đứng nghiêm tiêu chuẩn, quân lễ tiêu chuẩn, thanh âm vừa qua thời kỳ vỡ giọng thanh thúy dễ nghe, tuy rằng dáng người hơi gầy, nhưng hào quang tỏa ra trên người không hể thua kém bất cứ một Alpha cao lớn nào.
Chẳng trách Eileen đã nói thấy được bóng dáng tướng quân từ trên người đứa nhỏ này….
Giờ phút này, thậm chí đến trung tá Knox đã ở bên cạnh Lăng Vũ nhiều năm cũng thiếu chút nữa sinh ra ảo giác.
Knox trầm mặc một lát, mới mở miệng nói. “Lâm Viễn, để cậu đảm nhiệm vị trí đội trưởng, cậu thấy sao?”
Lâm Viễn lập tức hành lễ. “Rõ! Huấn luyên viên!”
Knox thâm trầm nhìn cậu. “Cậu không cần suy nghĩ một chút sao?”
Lâm Viễn ngẩng đầu lên, nghiêm túc mà kiên định nói. “Là quân nhân, tôi chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp! Becker đồng học đề cử tôi, huấn luyện viên muốn tôi làm đội trưởng, tôi sẽ dùng hết khả năng, tuyệt đối không khiến mọi người thất vọng!”
Knox trầm mặc nhìn thiếu niên trước mặt.
Đúng vậy, làm một quân nhân, nhận được mệnh lệnh của thượng cấp thì phản ứng đầu tiên là phục tùng, tuyệt đối phục tùng.
Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, đây cũng là lời tuyên thệ vô cùng quan trọng của quân đội.
Nhất là ở trên chiến trường, khi thượng cấp hạ mệnh lệnh lại càng không thể có chút nghi ngờ và do dự nào, bởi vì rất có thể chính một giây do dự kia, cũng đủ để quân địch bắn nổ tung cậu và chiến hữu thành từng mảnh.
…… Lâm Viễn làm được điều này, bất kể cậu có muốn làm đội trưởng hay không.
Trước mặt là thiếu niên có đôi mắt đen láy trong veo, giờ phút này, trong đôi mắt đó không có chút cảm xúc do dự hay không cam tâm, chỉ còn lại tự tin và kiên quyết.
— Học viên hệ chỉ huy, cần phải có tác phong dứt khoát, không dây dưa lằng nhằng như vậy!
Knox đột nhiên hoảng hốt nhớ tới: Nếu năm đó tướng quân Lăng Vũ không phải vì cá tính quật cường mà lén lút trốn khỏi nhà Rawson, bỏ mạng trong những mảnh phế tích kia, như vậy, con của ngài và Rawson, cũng có thể giống như Lâm Viễn bây giờ, ở độ tuổi mười tám rực rỡ nhất.
Hết chương 17. Lâm Viễn bị chỉ định vị trí đội trưởng, cần phải cùng với huấn luyện viên Knox giám sát việc luyện tập của các học viên, sau khi quân huấn chấm dứt còn phải tiếp tục phối hợp với huấn luyện viên Eileen quản lý việc học tập của mọi người. Ngoài ra, mấy sự việc linh tinh như một đồng học nào đó đến muộn, hay đồng học nào đó trốn học cũng là do đội trưởng phụ trách…. Này chính là một công việc khổ sai lại còn phải đắc tội nhiều người đi?
Vỏ sò đồng học quả thực là một đội hữu không khác gì heo a!
Lâm Viễn kỳ thật đối với công việc vất vả của đội trưởng vô cùng quen thuộc, bởi vì thời tiểu học và trung học cậu đều giữ vị trí này, chẳng qua trên tinh cầu Ryan đa phần đều là Beta, cậu làm đội trưởng tương đối thoải mái, không giống như Học viện quân sự St. Romia, có quá nhiều nhóm Alpha huyết thống tinh thuần, cậu là một Beta lại làm đội trưởng quả thật sẽ khiến cho vài người cảm thấy không phục.
Sau khi kết thúc buổi huấn luyện thể năng vô vị buổi chiều, Lâm Viễn tìm một góc trong nhà ăn ngồi ăn cơm, vừa ăn một miếng, lại thấy gương mặt màu chocolate xuất hiện đằng trước, lấy lòng cười nói.
“Đội trưởng, tôi có thể ngồi ở đây không?”
“………” Lâm Viễn bất đắc dĩ liếc y một cái, “Ngồi đi.”
Becker đồng học ngồi xuống, cười nói.
“Sáng nay thực xin lỗi a! Tôi nghe nói cậu là một Beta lại đạt điểm tối đa, cảm thấy không phục lắm, cho nên mới tìm đến cậu gây phiền toái….”
Vừa nói vừa vò đầu, mái tóc màu hồng bị y cào loạn thành một đoàn.
Thật sự là một tiểu tử ngốc!
Lâm Viễn cười cười nói.
“Vậy cậu hiện tại đã chịu phục rồi sao?”
Becker lập tức gật đầu như giã tỏi.
“Tâm phục khẩu phục!”
Cái kẻ tứ chi phát triển mà bộ não đơn giản kia, trông chờ nhìn bộ dáng Lâm Viễn, cơ hồ muốn nói “Tôi nhận cậu làm lão đại, về sau tôi liền theo cậu.”
Lâm Viễn dưới đáy lòng thở dài, đem lực chú ý chuyển đến trên đồ ăn.
Hai người rất nhanh liền ăn xong cơm chiều, cùng nhau đi về ký túc xá. Đi đến góc cầu thang, đột nhiên bị hai Alpha thân hình cao lớn cản lại, hai kẻ đó sắc mặt vô cùng cao ngạo, khí tức Alpha trên người cực kỳ nồng đậm, tr