
Nhất Kiến Chung Tình tán thế nào, đem ngựa già Nguyên Bảo nhà chúng tới, xứng đôi?”
“Không được không được, một chút sáng tạo cũng không có. Cuộc sống phải có phát hiện mới thách thức mới, thế mới vui thú. Ta có dược Tiểu phụ thân mới phối.”
“Dược gì?”
“Quy Tiên Nhân hoàn. Còn chưa dùng qua, không biết hiệu quả thế nào.”
“Cho hắn dùng thủ, sẽ biết. Hắc hắc hắc hắc……”
Hai tiểu hài tử cười vô cùng âm hiểm khiến lông tơ Viên Vũ Lâu dựng thẳng, ta không muốn ăn dược kỳ quái. Viên Vũ Lâu dùng ánh mắt kháng nghị, nhưng kháng nghị không có hiệu quả, dược hoàn kỳ quái vẫn được nhét vào miệng hắn.
Bên kia, Chu Tước vương đến Kỳ Lân vương phủ bái phỏng Kỳ Lân vương. Lý Hiểu Nhạc thấy cơ hội tới, vì vậy tự mình dâng trà cho Chu Tước vương. Chu Tước vương đàm xong việc về nhà, phát hiện rất nhiều hạ nhân thấy hắn đều bịt mũi.
“Thối chết, sao thối như vậy!”
“Mùi trên người Vương gia quá……”
Mình rất thối sao? Ngửi ngửi, không có a.
“Vương gia, không tốt, đại tướng quân……”
Chu Tước vương vội vàng chạy tới hậu viện, chỉ thấy Viên Vũ lâu buộc hai cái chậu gỗ lớn trước ngực và sau lưng, đầu còn đặt bát, bò trên đất. Bò a bò a, chậm rãi từ từ, như một con rùa đen, bò tới hồ nước……
“Viên Vũ Lâu, ngươi điên rồi sao, ngươi làm cái gì vậy! Nhanh truyền ngự y!”
Chu Tước vương phủ bắt đầu gà bay chó chạy.
Lúc vào triều, Chu Tước Vương phát hiện quan viên đều trốn tránh hắn, Kỳ Lân Vương càng bịt mũi, cuối cùng hoàng đế cũng chịu không được, bảo Chu Tước Vương về nhà trị bệnh thối rồi trở lại.
Kỳ Lân Vương về nhà, gọi Lý Hiểu Nhạc tới.
“Nói đi, ngươi hạ dược gì lên Chu Tước vương.”
“Oan uổng a, tiểu nhân không hạ dược Chu Tước vương gia. Tiểu nhân đâu dám, đó là vương gia a!”
“Thôi đi, còn chuyện gì ngươi không dám làm. Nếu ngươi là đại nội tổng quản, ngay cả Hoàng Thượng ngươi cũng tính toán.”
“Đại nội tổng quản là thái giám, ta không phải.”
“…… Được rồi. Ngươi nói đi, Chu Tước vương bị gì.”
“Hắn khi dễ lão bà của ta, ta trà thù chút, hạ Di Xú Vạn Niên (tiếng xấu muôn đời) cho hắn.”
“Di Xú Vạn Niên, ha ha ha ha” Kỳ Lân Vương chết cười , “Rất xứng với hắn, còn Oan đại đầu Viên Đại tướng quân? Sao giống như rùa đen, mỗi ngày chạy hồ nước, còn phơi nắng, là ngươi làm .”
“Ta oan chết, ta nào có làm! Ta không có làm!” Lý Hiểu Nhạc phi thường khẳng định, chuyện này không phải ta làm, là nhi tử của ta làm, không liên quan tới ta.
“Phụ thân, Quy Tiên Nhân hoàn thật sự rất hữu hiệu, hiện giờ Viên Vũ Lâu được xưng là Vương Bát tướng quân! Ngươi xem chúng ta có lợi hại không!” Bảo Bảo và Bối Bối tìm đến Lý Hiểu Nhạc tranh công xin thưởng.
Mặt Kỳ Lân vương từ trắng biến đỏ, do đỏ biến xanh, từ xanh biến tím: “Lý Hiểu Nhạc, hôm nay không tiêu diệt ngươi, ta sẽ không đứng trên triều!”
Tiếp đó Kỳ Lân vương phủ một hồi gà bay chó chạy.
“Thời tiết thật tốt quá, đúng là một ngày yên bình.” Ôn Lương Ngọc cảm thán.
“Thanh lâu nhiều cố sự, nếu ngươi đến thanh lâu sẽ có thu hoạch đặc biệt. Được xem đông cung đồ từ xa, nghe tiếng thượng sàng, cảnh giới sắc dục của cuộc sống, tất cả đều thể hiện ở đây. Liếc nhìn, cảnh sắc thanh lâu không tệ, mời bằng hữu của ngươi tới thanh lâu ngồi một chút.” Thập Nhị ngâm nga khúc nhạc đắc ý mình mới sáng tác – cố sự thanh lâu, chỉ huy bọn sai vặt bọn nha đầu quét dọn phòng ốc, thanh lâu sắp mở cửa buôn bán.
“Ngươi, ngươi nữa, nhanh nhẹn chút cho ta, bộ dáng uể oải như chưa ăn no. Còn ngươi, khách nhân đến không thể phát cáu, ngươi đã làm lâu như vậy mà vẫn nghĩ mình là trinh tiết liệt nữ sao, nhưng cũng có khách nhân thích miệng lưỡi của ngươi. Tốt, khách nhân chính là thần tài của chúng ta, không thể tùy tiện đắc tội. Hôm nay làm rất tốt, chúng ta phải biến Xuân Sắc Vô Biên lâu thành thanh lâu đệ nhất thành.”
“Lão bản, thanh lâu đệ nhất cũng là thanh lâu, cũng là bán.” Một kỹ nữ nói.
“Sao có thể giống! Điếm lớn lấn khách, điếm nhỏ khách lấn, chúng ta bán cũng có ba bảy loại. Mọi người muốn ngồi danh kỹ hạng nhất, ngay cả chút chí khí đều không có, còn ra cái gì!” Thập Nhị nói.
“Vâng! Lão bản!” Tiểu quan, kỹ nữ, tiểu tư đồng thanh đáp lời.
Giang Hỉ Duyệt, cái tên đầy may mắn vui vẻ, nhưng người này, nói thật thì …… Keo kiệt, tham tiền, háo sắc.
Mỗi lần đến Xuân Sắc Vô Biên lâu đều không đưa đủ tiền, tất cả kỹ nữ tiểu quan không ai muốn buôn bán với y, nhưng y vẫn mặt dày thường đến, vì sao, bởi vì quá keo kiệt, không người nguyện ý gả cho y, ngươi nói, nam nhân có nhu cầu làm thế nào phát tiết, đành phải tới thanh lâu. Giang Hỉ Duyệt nhẩm tính tiền đi thanh lâu, nhiều tới mức đủ lấy vài lão bà, nghĩ tới đây y liền đau lòng. Vì chút sính lễ mà chết không cưới thê, bây giờ thì tốt rồi, không ai chịu gả, ngại y keo kiệt.
“Giang lão gia đến Mai Hương, ngươi cùng Giang lão gia.” Thập Nhị nói, hắn vừa thấy Giang Hỉ Duyệt liền tâm phiền, cảm giác hôm nay làm gì cũng không thuận. Lập tức gọi xú nha đầu Mai Hương hầu hạ y.
“Tú bà, lần nào ngươi cũng gọi Mai Hương hầu hạ ta, có thể đổi người hay không.” Giang Hỉ Duyệt hỏi.
“Không thể, ngài đưa chút tiền thì chỉ có thể tìm Mai Hương, ngươ