Polly po-cket
Quán Cà Phê Xy

Quán Cà Phê Xy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322193

Bình chọn: 10.00/10/219 lượt.

các đồng nghiệp khác. Mặc dù A mới đến nhưng bất ngờ ở chỗ cậu rất nhanh chóng đã trở nên thân thiết

với các đồng nghiệp khác, đến cả giờ nghỉ trưa ăn cơm cũng thường xuyên

thấy cậu tụ tập nói chuyện với đồng nghiệp (đặc biệt là các đồng nghiệp

nữ).

Ví như hôm nay.

B làm xong việc, nhìn đồng hồ đã

quá giờ ăn cơm ở căng tin trong công ty, định gọi A đi mua cơm hộp cho

mình. Ra khỏi phòng làm việc lại nhìn thấy cả một đám người đang vây

quanh A, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười. B nhẹ nhàng tiến lại gần

quan sát, A hình như đang vẽ cái gì đó. Một lúc sau mới nhìn ra đó là

hình một người đang ngồi trên bàn làm việc, miệng thì nhỏ dãi, xung

quanh thì toàn là các loại đồ ăn vặt. Chỉ nghe thấy tiếng đồng nghiệp

Giáp đột nhiên bật cười: “Tiểu Lục, hóa ra trong mắt cậu trông tôi như

thế này đây”.

A nói: “Đúng thế, ai bảo anh lúc nào cũng ham ăn cơ chứ”.

Đồng sự Ất: “Tiểu Lục, mau vẽ trưởng phòng Triệu xem nào”.

Trưởng phòng Triệu là một người cực kỳ khó tính, bình thường nói chuyện được

mười câu thì đến tám câu mang ý chỉ trích. A nghĩ một lát, liền vẽ

trưởng phòng Triệu như một con nhím, trên tay còn có gai.

Cả đám người lại cười to một trận, B đang định gọi A thì nghe thấy đồng nghiệp Bính nói: “Vẽ lãnh đạo của cậu xem nào”.

Đám người lại cùng hùa vào: “Đúng thế, đúng thế, vẽ biên tập Trầm xem”.

Mặt B không biến đổi, nói thật thì anh cũng rất tò mò không biết A sẽ vẽ mình như thế nào.

A cười một cái: “Cái này vẽ rất dễ”.

Thế là cậu lại cúi đầu tập trung vẽ: “Phòng làm việc… khuôn mặt nhìn nghiêng… lật giở tài liệu…”.

Đây là dáng vẻ của B mà ngày nào A cũng nhìn thấy, không có gì đặc biệt.

Đồng sự Giáp: “Tiểu Lục, cậu thiên vị lãnh đạo của mình quá thì phải. Vẽ tôi là vẽ hình chibi, vẽ biên tập Trầm lại vẽ như nhân vật nam chính trong

truyện tranh ấy…”.

A sững ra: “Có à?”.

Đồng nghiệp Bính: “Đúng thế, còn rất đẹp nữa chứ. Có điều, sao biên tập Trầm cậu vẽ bên dưới lại không mặc quần?”.

A: “Cái này là một cách biểu đạt của tôi. Mọi người có để ý là tôi vẽ thân trên mặc áo vest, sơ mi, nút áo đều cài chặt khít, ý muốn nói biên tập

Trầm làm cho người ta có cảm giác rất đứng đắn, nghiêm túc, có cảm giác

bị áp bức; còn bên dưới không mặc gì là thể hiện ý muốn phản kháng,

không muốn gò bó, là sự khát khao tình cảm… Đồng thời đây còn có thể suy rộng ra hình ảnh tượng trưng cho con người hiện đại ngày nay khi ở

trước mặt và sau lưng người khác, hoặc là sự khác biệt giữa ban ngày và

ban đêm… Mọi người thấy ý tướng này thế nào?”.

Không ai đáp lại.

A nghi hoặc ngẩng đầu lên, các đồng nghiệp xung quanh đã rời đi từ lúc nào, chỉ nhìn thấy khuôn mặt xanh đen của B.

B nghiến răng nghiến lợi năn từng câu từng chữ: “Lập! Tức! Đi! Mua! Cơm!”.

A ôm tâm trạng thấp tha thấp thỏm mua đồ ăn nhanh đem đến phòng làm việc đưa cho B, vừa định quay người rời đi thì bị gọi giật lại.

B: “Đợi đã!”.

A: “Có việc gì à?”.

B: “Tối nay tôi phải tăng ca, cậu cũng ở lại với tôi đi”.

A: “Hả?”.

B: “Ở lại tăng ca với tôi”.

A: “Việc này quá kỳ quặc rồi”.

B ngẩng đầu liếc A một cái: “Cậu không biết à? Cái loại người hai mặt,

sáng thì đứng đắn, tối thì ngả ngớn như tôi, từ trước đến nay vẫn rất kỳ quặc mà”.

A: “…”.

Thật ra A cũng không cần thiết phải ở lại tăng ca, B chẳng qua chỉ là nhất thời tức giận muốn trừng phạt để

cậu biết điều hơn một chút mà thôi. Đợi đến lúc tan tầm, đồng nghiệp đều đã về sạch rồi, A rất tự giác đi vào văn phòng của B. Bữa tối hai người gọi luôn đồ ăn đến, mỗi người lấy một phần tự giải quyết. A nhìn đồ ăn

của mình: hẹ xanh xào, thịt cá băm và sườn kho tàu, hoàn toàn chẳng có

thứ gì cậu thích cả. Lại nhìn sang hộp cơm của B: cải trắng trộn dấm, cá rán, lại còn có một viên thịt băm chứ.

B thấy A cứ nhìn chăm chăm mà chẳng thèm động đũa, bèn hỏi: “Sao thế?”.

A: “Tôi muốn ăn cải trắng”.

B: “…”.

B gắp cải sang hộp cơm của A: “Cậu ăn đi, tôi không ăn cải”.

A tò mò hỏi: “Tại sao anh lại không ăn cải?”.

B cũng chẳng thấy có gì bất thường: “Cậu ăn thì đương nhiên tôi không ăn

rồi”. Nói thật, trước nay anh vẫn ghét ăn cải trắng, may mà có A, đỡ

phải đổ đi, lãng phí thức ăn.

A nghe B nói thế, nghĩ một lúc,

nhân cơ hội B đang há miệng liền nhanh chóng nhét một miếng sườn vào. B

nhất thời miệng đầy đồ ăn, không cách nào thốt ra lời, chỉ có thể kinh

ngạc nhìn cậu.

A: “Tôi tuyệt đối không ăn không của anh như thế đâu”.

Tăng ca là một việc vô cùng nhàm chán, nhất là với một người chẳng có việc

gì để làm. B thì thật sự là bận việc, bởi vậy cũng chẳng có thời gian mà ngẩng đầu lên làm gì. A lướt mạng, thấy thật vô vị, liền lấy tai nghe

ra xem phim. Không có âm thanh gõ bàn phím lạch cạch, không gian trở nên yên tĩnh hơn nhiều, B có phần không quen, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy A mặt mày co giật đang cúi đầu cắn lên tay áo chính mình. Anh giật nảy

người, vội vàng chạy lại kéo A: “Cậu làm sao thế? Bệnh gì đang phát tác

à?”.

A cười toe toét ngẩng đầu lên nhìn người vừa mới chạy vội

qua: “Không phải, tôi đang xem phim hài, buồn cười chết mất! Sợ làm ồn

lại ảnh hướng đến anh nên