Teya Salat
Quá Yêu

Quá Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326184

Bình chọn: 7.5.00/10/618 lượt.

m chú nhìn cô, đoạn nhìn xuống tập ảnh, “Kì Kì, khiến em trở thành kẻ ngốc không phải anh, là ai thì em tự biết.”

“Đừng tưởng làm vậy tôi sẽ biết ơn anh, ngược lại, tôi hận anh thấu xương!” Ngô Nhân Kì nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.

“Được, em hận anh cũng được, còn tốt hơn cảm giác đánh mất em.” Hạ Dương nhún nhún vai, “Kì Kì, Hạ Dương trước mặt em là Hạ Dương chân thật nhất, không hề giả tạo, còn Lâm Tây Canh thì sao? Lâm Tây Canh em thấy và Lâm Tây Canh này giống nhau sao?” Hạ Dương gõ gõ tấm ảnh, nói.

Ngô Nhân Kì nhìn Lâm Tây Canh trong ảnh, tươi cười rạng rỡ, lại đau khổ phát hiện, anh chưa bao giờ cười như thế trước mặt cô. Anh sai? Hay cô sai? Sai ở đâu? Rõ ràng là anh cầu hôn cô, nhưng lại rõ ràng là anh phản bội cô. “Anh tuyệt đối trung thành với hôn nhân.” Nhớ tới lời Lâm Tây Canh từng hứa, Ngô Nhân Kì căm giận lắc đầu, thì ra chỉ là lời hứa rẻ tiền.

Nước mắt lại dâng đầy, rõ ràng đã ép mình không được khóc, nhưng vì sao nước mắt vẫn vô thức lăn dài.

“Kì Kì, đừng khóc, đừng khóc vì anh ta nữa. Anh ta không đáng.” Hạ Dương duỗi tay ra, nắm chặt tay Ngô Nhân Kì.

Cô ra lập tức giật ra, “Anh không cần giả mèo khóc chuột, mấy người đều không tốt đẹp gì, đê tiện! Anh cho là dùng thủ đoạn này tôi sẽ biết ơn anh, ngoan ngoan đi vào vòng tay anh sao? Nằm mơ! Trong mắt tôi, mấy người đều giống nhau!” Cô vừa khóc vừa mắng, hốc mắt đỏ hoe. Hóa ra tình cảm hai mươi năm chỉ như bọt biển, gió thổi qua cũng dễ dàng vỡ tan. Hóa ra Lâm Tây Canh vĩnh viễn đứng ngoài sân khấu, chỉ mình cô ngu ngốc độc diễn. Đau đớn, nhục nhã, tất cả hung hăng xâm chiếm trái tim cô. Nỗi đau này sao có thể phơi bày trước mắt người khác. Cô sai gì chứ? Ngô Nhân Kì không ngừng tự hỏi. Nếu yêu một người cũng là sai thì chỉ cần không yêu nữa là tốt rồi.

Ngô Nhân Kì ôm gương mặt chan chứa nước mắt chạy ra khỏi phòng, chỉ còn Hạ Dương mặt không đổi sắc nhìn theo. Anh vẫn ngồi yên, không nhúc nhích, cũng không đuổi theo như mọi ngày. Lúc này, Ngô Nhân Kì không cần anh, đuổi theo chỉ khiến cô thêm ghét bỏ mà thôi.

Ngô Nhân Kì mờ mịt lái xe trên đường, không biết nên đi đâu, cũng không biết nơi đâu có thể đi. Vô thức dừng lại, cô ngẩng đầu, không ngờ lại là tòa nhà Lâm thị. Cô nhìn đồng hồ, hóa ra đã đến giờ tan tầm, chỉ biết ngây ngốc ngồi đây, không muốn rời đi, càng không biết đang chờ đợi gì.

Vừa nhìn thấy Lưu Ỷ Nguyệt, cuối cùng Ngô Nhân Kì cũng hiểu được mình đang nghĩ gì. Cô nhìn Lưu Ỷ Nguyệt đi đến điểm dừng xe bus, nhìn cô ấy lên xe, bản thân cũng nhấn ga, chậm rãi bám theo. Mãi đến khi về đến nhà Lưu Ỷ Nguyệt, trời đã tối đen.

Lưu Ỷ Nguyệt vui vẻ bước lên lầu, căn bản không nghĩ tới phía sau đang có Ngô Nhân Kì bám theo. Cô bước vào nhà, thay quần áo, liền đi vào phòng bếp. Hiện tại, với cô nấu cơm tối cũng là một loại hạnh phúc, vì trong bữa cơm có người đấu khẩu với cô. Mà người kia, không ai khác, chính là Lâm Tây Canh.

Như thường lệ, đến giờ cơm tối liền nghe thấy tiếng cửa lạch cạch, cô vừa đợi vừa cười vui vẻ trong phòng bếp. Nghe tiếng anh đóng cửa, nghe tiếng anh thay dép, nghe tiếng bước chân anh, nghe tiếng anh nói, “Em nấu gì thế? Thơm quá!”

Lưu Ỷ Nguyệt không khách khí mà giễu cợt, “Chỉ biết ăn thôi!”

“Ai bảo em nấu ngon làm gì, đừng nuôi béo anh là được!” Lâm Tây Canh vừa cười vừa đi về phía cô, vòng tay ôm lấy thắt lưng cô, xoay người hôn xuống.

“Đừng… Đừng… Người em toàn mùi dầu mỡ.” Lưu Ỷ Nguyệt đánh tay anh, nhắc nhở.

“Thơm quá!” Lâm Tây Canh khẽ cắn cổ cô, đều là mùi dầu mỡ, nhưng đối với anh đó là hương vị gia đình.

“Thôi nào! Được rồi, anh ra ngoài đi, đợi cơm chín là có thể ăn.” Lưu Ỷ Nguyệt đẩy anh ra khỏi phòng bếp. Lâm Tây Canh đi thẳng vào phòng ngủ thay quần áo, đến khi đi ra, Lưu Ỷ Nguyệt đã bày đồ ăn lên bàn. Cô nhìn anh một cái, “Tối nay anh ở lại sao?” Cô hỏi, bởi vì anh đang mặc quần áo ở nhà.

“Ừ! Không được sao?” Lâm Tây Canh chau mày hỏi.

“Không phải không được, mà là… người nhà anh không hỏi sao?” Lưu Ỷ Nguyệt do dự nói, Lâm Tây Canh sửng sốt, sắc mặt rõ ràng không tốt, không khí đột nhiên trở nên khó chịu.

“Coi như em chưa nói, ăn cơm đi.” Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng nói thêm, yên lặng ngồi xuống xới cơm cho anh.

Lâm Tây Canh bưng bát cơm lên, cầm lấy đôi đũa, không hiểu vì sao đồ ăn cũng mất ngon. Giây phút nông nổi vẫn là sự thật tàn khốc, nhưng lúc nào anh cũng muốn trốn tránh rào cản ấy. Tuy Lưu Ỷ Nguyệt không nói đến, nhưng anh biết, mình quả thật quá tham lam. Anh muốn vĩnh viễn có được giây phút này, không quan tâm tới bất cứ thứ gì khác. Nhưng liệu có được không? Mấy ngày nay, anh vẫn luôn suy nghĩ câu hỏi ấy.

Không lâu sau khi Ngô Nhân Kì thấy Lưu Ỷ Nguyệt, xe Lâm Tây Canh đã xuất hiện dưới lầu, cô sợ tới mức cúi sát người vào tay lái, chỉ lo Lâm Tây Canh sẽ thấy mình. Lúc ngẩng đầu lên, anh đã đi lên lầu. Cô tự thấy thật buồn cười, tại sao phải sợ hãi, không phải cô còn có thể mắng thẳng vào mặt anh nữa sao?

“Ngô Nhân Kì, mày tới đây làm gì? Có đi lên không? Sau đó cho bọn họ mỗi người một cái tát, sao đó thì sao? Sau đó thì sao? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Ngô N