
ĩ đến, nhưng không thể ngăn cản trái tim của mình, luôn lơ đãng nhớ tới dáng vẻ của anh.
“Kì Kì, làm sao vậy?” Lâm Tây Canh nhìn thấy vợ chưa cưới đang ngẩn người, giống như có tâm sự.
“Hả? Không có việc gì, không có việc gì.” Ngô Nhân Kì lấy lại tinh thần, lắc đầu. Nếu mẹ chưa từng nói, cô còn có thể tiếp tục trẻ con như thế. Nhưng mẹ đã khuyên, cô nhất định nên trưởng thành.
Ngô Nhân Kì bắt đầu chọn váy cưới, cái nào cũng màu trắng, thật lung linh!
“Kì Kì, cái này thế nào?” Hai bà mẹ đồng thời lên tiếng.
Ngô Nhân Kì quay đầu nhìn lại, Ngô phu nhân và Khương Tố Trân mỗi người giơ một bộ váy cưới. Dựa vào mắt thẩm mĩ của mẹ, Ngô Nhân Kì tin vào sự lựa chọn của bà.
Váy cưới trong tay Khương Tố Trân rất “kín”, bởi theo quan điểm của bà, phụ nữ không nên lộ nhiều. Ngô phu nhân nhìn váy cưới trong tay mình, lại nhìn con gái. Bà mắc chiếc váy mình vừa chọn lên mắc, thở dài, “Ai nha, vẫn là con nên từ chọn đi!”. Bà không muốn con gái mình khó xử, chưa kết hôn đã gặp rắc rối với mẹ chồng.
Khương Tố Trân lại không tế nhị được như thế, bà đem áo cưới đi đến trước mặt Ngô Nhân Kì, ướm thử trên người cô, miệng líu lo nói, “Dì thấy cái này tốt lắm, Kì Kì dáng vẻ xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp hết. Chị thấy sao? Chị thông gia.”
“Ha ha.” Ngô phu nhân cười gượng, nghĩ thầm, tôi còn có thể nói gì chứ?
“Con thấy sao? Kì Kì.” Khương Tố Trân chỉ đắm chìm trong ý nghĩ của bà, căn bản không phát hiện vẻ mặt khó xử của Ngô Nhân Kì, hỏi.
“Mẹ, vẫn là để cho Kì Kì tự mình chọn đi. Mẹ mệt rồi, ngồi nghỉ chút đi.” Lâm Tây Canh nhanh chóng đến giải vây. Nhưng mẹ anh vẫn chưa nhận ra. Bà nắm tay con trai, nói, “Mẹ không mệt, mẹ vui mừng còn không kịp nữa.”
“Vậy chọn cái này đi!” Ngô Nhân Kì đột nhiên mở miệng, cô nhận lấy áo cưới trong tay Khương Tố Trân, “Mẹ, đến giúp con một chút.” cô xoay mặt nói với Ngô phu nhân.
“Kì kì, sao con phải nhẫn nhịn như vậy chứ?” Trong phòng thử đồ, Ngô phu nhân không nhịn được hỏi. “Kì kì, sao con phải nhẫn nhịn như vậy?” Trong phòng thử đồ, Ngô phu nhân không nhịn được hỏi.
“Mẹ, sao mẹ lại nói vậy? Con làm sao mà nhẫn nhịn?” Trong lòng Ngô Nhân Kì hiểu rõ, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận. Cô bắt đầu cởi cúc áo.
“Còn không có? Con thích cái này sao? Không chỉ là con, ngay cả mẹ cũng không thích. Kì Kì, rốt cuộc con làm sao vậy?” Ngô phu nhân cau mày nhìn con gái, cô không nói một lời nào, run run cầm váy cưới Khương Tố Trân chọn trong tay. Khi đính hôn vui vẻ nhảy nhót đến bây giờ lại rầu rĩ không vui, con gái thay đổi như thế, người làm mẹ như bà sao không lo lắng cho được?
“Mẹ, không có gì. Mẹ làm sao vậy? Không phải con đang chiều ý mẹ chồng sao? Không phải còn phải chụp ảnh cưới nữa sao? Đâu có nhiều thời gian chứ!” Ngô Nhân Kì cảm thấy phiền, ai cũng hỏi cô làm sao vậy. Cô rốt cuộc làm sao vậy? Nếu cô có thể hiểu rõ thì tốt rồi, sẽ không buồn bực đến mức này.
“Kì Kì, mẹ chỉ hy vọng con vui vẻ, ba con cũng thật là, chúng ta đâu cần một đám cưới thương mại! Nhưng nếu con muốn, hiện tại đổi ý còn kịp. Lâm Tây Canh vốn là đứa con trai có hiếu, mà làm vợ người có hiếu không dễ dàng gì, mẹ chồng con lại như thế, mẹ lo lắng thay con, con hiểu không? Mẹ là lo lắng.” Ngô phu nhân ngăn Ngô Nhân Kì lại, nãy giờ cô không nói được lời nào chỉ lo cởi khuy áo.
Ngô Nhân Kì đứng thẳng người, chăm chú nhìn mẹ, cô cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng sâu sắc từ ánh mắt bà. “Con hiểu”. Hôn nhân phải rõ ràng sao? Nhưng một khi thật sự hiểu rõ rồi, trên đời này còn có thể có hôn nhân không? Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, cuộc sống của cô như lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Kiên trì hai mươi năm, cứ ngỡ sẽ không có gì lung lay được tình cảm của mình, không ngờ lúc này, cô lại dễ dàng dao động đến thế.
Lâm Tây Canh muốn cô hiểu rõ nên mới nói với cô, “Mẹ anh chính là tấm gương của em.”
Hạ Dương muốn cô hiểu rõ cũng đã nói với cô, “Em thật sự có thể gả vào Lâm gia buồn tẻ đó, rồi sống cả đời như Khương Tố Trân sao? Kì Kì, em thật sự làm được sao?”
Mẹ muốn cô hiểu rõ nên ban nãy khuyên cô, “Làm vợ người có hiếu thì không dễ dàng gì.”
Ngô Nhân Kì ngẩng đầu, trước mắt là áo cưới màu trắng, tượng trưng cho sự thuần khiết, tươi đẹp, nhưng tại sao cô lại cảm thấy màu trắng này giống như nấm mồ, sẽ chôn vùi cả cuộc đời cô. Cô thật sự có dũng khí mặc nó sao? Một khi mặc vào thì sẽ không thể cởi. “Ngô Nhân Kì, mày có thể làm được không?” Cô không ngừng tự hỏi.
“Kì Kì.” Ngô phu nhân lắc lắc con gái đang ngẩn người.
Ngô Nhân kì hoàn hồn, gượng cười, lắc đầu, “Mẹ đừng lo. Anh Tây Canh nói sau khi kết hôn bọn con sẽ dọn ra ở riêng, không sợ xích mích với mẹ chồng. Mẹ quên rồi sao?” Cô dằn một tia do dự xuống tận đáy lòng, việc đã đến nước này, sao có thể bỏ lỡ nửa chừng. Sự lo lắng lúc này chỉ là chứng sợ hãi tiền hôn nhân thôi. Ngô Nhân Kì tự động viên mình như vậy.
“Haizzz, tùy con. Mẹ cũng không nói nhiều nữa, trước sau gì cũng phải gả con đi.” Ngô phu nhân miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Ngô Nhân Kì mặc áo cưới từ phòng thay đồ đi ra, Lâm Tây Canh quay sang nhìn. Váy cưới khiến