Duck hunt
Quá Yêu

Quá Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325493

Bình chọn: 7.5.00/10/549 lượt.

hình, là Lưu Hướng Đông.

Lưu Ỷ Nguyệt nuốt sợi mì trong miệng xuống, lạnh lùng nhìn tên hiển thị trên màn hình di động, rốt cục vẫn là không tình nguyện nhận điện thoại.

“Alo, xin chào cục phó Lưu” Lưu Ỷ Nguyệt nói.

“Ha ha, Ỷ Nguyệt, tôi còn nghĩ là cô không muốn nhận điện thoại của tôi nữa.” Trong điện thoại, Lưu Hướng Đông cười nói.

“Tôi nào dám, tôi không nhận điện thoại ai, cũng không thể không nhận điện thoại của ngài.” Lưu Ỷ Nguyệt làm ra vẻ châm chọc trả lời.

“Ôi, Ỷ Nguyệt, ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, tôi thật lòng muốn cô làm bạn gái, sao ngay cả một cơ hội cô cũng không cho tôi?”

“Cục phó Lưu, có thể làm bạn gái của ngài đương nhiên là chuyện tốt, nhiều người muốn còn không được, nhưng mà, một thư kí nho nhỏ như tôi thật sự không dám trèo cao.”

“Cô xem, cô xem, cô lại như vậy nữa, nhưng mà, Ỷ Nguyệt, tôi rất thích cô như vậy.”

Nói xong mấy câu, trong lòng Lưu Ỷ Nguyệt đã mắng Lưu Hướng Đông hàng ngàn hàng vạn lần. Đây là người đàn ông không biết xấu hổ, thực sự cho rằng mọi phụ nữ đều yêu thích hắn.

Nhưng cô vẫn phải xem tâm tình của hắn mà đối đãi, hắn là người không thể tùy tiện đắc tội nha. Ngay cả Lâm Tây Canh còn đang muốn nhờ vả hắn. Con người này quả là vừa có tiền vừa có quyền.

“Ỷ Nguyệt, tối nay có rảnh không?” Lưu Hướng Đông hỏi.

“Cục phó Lưu, tôi không bận nhưng hôm nay không được, đêm hôm qua tôi tăng ca vừa mới về nhà, cần nghỉ ngơi.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.

“Thật là! Lâm Tây Canh này cũng không biết thương tiếc phụ nữ, hôm nào tôi phải phê bình hắn, được rồi, cô nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta hẹn dịp khác.” Lưu Hướng Đông không miễn cưỡng, sau đó cúp điện thoại.

Lưu Ỷ Nguyệt tắt điện thoại, thở phào một hơi, làm thế nào Lưu Hướng Đông mới có thể buông tay? Cứ như thế này, ở Lâm thị cô khó tránh khỏi lời đồn. Sẽ không ai hiểu cho nỗi khó xử của cô, cuối cùng mọi người đều sẽ nghĩ sai về cô. Trong khi chính cô còn không nghĩ ra, tại sao mình lại gặp phải gã mặt dày ấy.

Lưu Ỷ Nguyệt ngủ từ chiều đến tối, hôm sau, tinh thần sảng khoái bước vào tòa nhà Lâm thị. Công việc tiếp tục như thường lệ, mỗi ngày đều thư thái như thế này, cô bắt đầu yêu thích cuộc sống như vậy, đây không phải là niềm mơ ước của cô nhiều năm trước sao?

Một công việc ổn định, một ngôi nhà nhỏ ấm áp, một người chồng hiền lành, an phận, một đứa con hoạt bát đáng yêu, nhưng xem ra không thể thực hiện được.

Gần giữa trưa, điện thoại nội tuyến trên bàn Lưu Ỷ Nguyệt vang lên, cô nhấc ống nghe, “Alo, xin chào, đây là Lâm thị.”

“Thư kí Lưu, dưới lầu có người tìm, là người của cửa hàng đồng hồ, nói là mang đồ đến cho cô.” Lễ tân ở dưới đại sảnh gọi điện tới.

“Cửa hàng đồng hồ? Tôi không có đặt món hàng nào cả?” Lưu Ỷ Nguyệt nghi hoặc.

“Nhưng cô ấy nói là tìm cô, có muốn cô ấy lên không?” Lễ tân tiếp tục hỏi. Lưu Ỷ Nguyệt suy nghĩ một chút, “Cho cô ấy lên đi.”

Cô nhân viên cửa hàng đồng hồ đi lên, đưa đến một đồng hồ đeo tay nữ. Lưu Ỷ Nguyệt mở ra xem, trên nhãn hiệu đánh dấu 5 con số. Là Lưu Hướng Đông đặt hàng, chỉ định đưa đến tận tay thư kí của tổng giám đốc Lâm thị, Lưu Ỷ Nguyệt.

Lưu Ỷ Nguyệt đem đồng hồ đeo trên cổ tay, cũng chính là tay đeo chiếc đồng hồ cũ, cô cười hỏi cô nhân viên cửa hàng, “Đẹp không?” Cô nhân viên cửa hàng gật gật đầu, Lưu Ỷ Nguyệt cũng gật đầu một cái.

“Sao có thể không đẹp? Đẹp không chỉ là về kiểu dáng, giá cả cũng đắt, đúng không?” Cô nhân viên cửa hàng cười mà không đáp.

“Có phải cô thường xuyên mang tặng đồng hồ? Cục phó Lưu cũng từng tặng rất nhiều?” Lưu Ỷ Nguyệt không khỏi tò mò hỏi, mặc dù biết hỏi cũng như không hỏi, đây là bí mật không thể nói. Quả nhiên, cô nhân viên cửa hàng chỉ cười không nói.

“Đúng vậy, đây là bí mật, thường ngày các cô phải làm tròn trách nhiệm nghề nghiệp, không thể tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng, cô nói cho cục phó Lưu rằng, đồng hồ tôi nhận.” Lưu Ỷ Nguyệt tháo đồng hồ bỏ vào hộp, sau đó kí nhận.

Cô nhân viện cửa hàng vừa đi, Lưu Ỷ Nguyệt lập tức điện thoại cho Lưu Hướng Đông, không ngoài dự kiến di động ngay lập tức được nhận.

“Ỷ Nguyệt, có việc sao?” Lưu Hướng Đông biết rõ còn hỏi.

“Cục phó Lưu, tôi đã nhận được quà tặng, không có công đâu dám nhận lộc a.” Lưu Ỷ Nguyệt đi thẳng vào vấn đề, không muốn cùng Lưu Hướng Đông chơi đùa, đều là người trưởng thành, cũng nên giải quyết theo quy tắc của người trưởng thành.

“Ỷ Nguyệt, đừng khách sáo, cô có thích không?” Lưu Hướng Đông cười ha ha.

“Thích, sao có thể không thích? Đồng hồ hàng hiệu, phó cục Lưu, ngài thật sự cho tôi một sự ngạc nhiên lớn.” Lưu Ỷ Nguyệt đùa nghịch chiếc đồng hồ trong hộp.

“Thích là được rồi, một cái đồng hồ có thể làm cho người đẹp nở nụ cười là đáng giá, nếu không nó cũng vô dụng, cô nói đúng không?” Lưu Hướng Đông hỏi ngược lại.

“Ha ha, cục phó Lưu là muốn học người xưa.” Lưu Ỷ Nguyệt nói nhưng vẫn chưa giải quyết được vấn đề, tiếp tục nói chuyện phiếm. Cô vừa nói vừa thầm oán hắn, tự coi mình là hôn quân thời xưa sao?

“Ôi chao, Ỷ Nguyệt, sao cô luôn khiêu khích tôi như vậy?” Lưu Hướng Đông oán trách.

“Không có? Có như vậy sao? Vậy là tôi không đúng,