Quá Sớm

Quá Sớm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323222

Bình chọn: 10.00/10/322 lượt.

ể phù phép a. Hơn nữa ủy ban cũng không quá chặt chẽ cho nên được cấp ba sao cũng không khó, dù sao Tần Bạch Liên cũng không có tâm tư lên tới năm sao hoặc bổ sung thêm sao nào nữa.

Sau khi học sơ trung, tôi với Cẩn Du cũng không có cơ hội gặp mặt nào nữa. Thế nhưng mùa hè năm hai sơ trung, anh đột nhiên liên lạc với tôi mời tôi đến nhà anh dự sinh nhật.

Tôi không từ chối rồi ôm tâm trạng không yên mà đi.

Ngẫm lại thì đúng là không yên a, không yên bởi vì lần đầu tiên tôi có kinh nguyệt lại là ở nhà anh.

Chuyện này kể ra thì thực xấu hổ. Năm ấy, khi đến nhà Cẩn Du tôi cũng chuẩn bị ăn mặc đặc biệt hơn thường ngày một chút, áo trắng ngắn tay quần dài xanh lá, màu xanh non mướt như lá mới mọc.

Ngoài tôi ra Cẩn Du còn mời một số bạn bè, mà hơn phân nửa đều là bạn tốt ở sơ trung của anh hoặc là bạn chơi từ nhỏ. Tóm lại, ngắm một vòng, ngoại trừ Cẩn Du, ai tôi cũng không biết.

Tôi đứng bên cạnh Cẩn Du không rời một bước: “Mình sợ người lạ, cậu đừng có rời khỏi a.”

Khi đó Cẩn Du so với tôi đã cao hơn nửa cái đầu, khung xương to dài, màu da không còn trắng như trước, mặt mày tuấn lãng, chính là một cậu thiếu niên a.

Cẩn Du buồn cười nhìn tôi: “Được, mình sẽ không đi, Tần Triều Ca.”

Cẩn Du bình thường đều gọi cả họ và tên tôi, không thể như tôi cứ Cẩn Du Cẩn Du gọi anh. Nhưng giọng nói của anh mềm mại mát lạnh, thời điểm gọi tên tôi, có một loại hương vị đặc biệt khác lạ.

Cẩn Du đưa tôi tới giới thiệu với bạn học của anh, bọn họ lập tức ồn ào tra hỏi quan hệ của tôi và anh.

Cẩn Du nói: “Đừng tưởng bở, là bạn học tiểu học thôi.” Tôi đứng bên cạnh Cẩn Du mỉm cười, cười đến ngại ngùng.

Cắt bánh ngọt xong, Cẩn Du đưa tôi đến xem phòng của anh. Có lẽ anh sợ tôi không thể hòa nhập được với bạn bè anh, cho nên liền lắc lư mang tôi tới nơi khác.

Phòng của một nam sinh hơn phân nửa đều không có gì đẹp cả. Nhà Cẩn Du đại khái cũng có tiền cho nên làm thêm bên ngoài phòng anh một gian phòng khách nho nhỏ. Tôi ngồi trên sô pha đọc tạp chí anh đưa cho, nhàm chán đến mức chỉ muốn về nhà.

Cẩn Du hỏi thành tích học tập của tôi, lúc nói xong câu ấy trông anh cực kỳ giống thầy giáo của tôi.

Tôi không thèm che giấu trả lời: “Trung học Z thì không dám nói, nhưng mà trung học hạng 2 hay mấy hạng thấp thấp hơn thì không thành vấn đề.”

Cẩn Du: “Vẫn nên thi trung học Z, có mục tiêu vẫn tốt hơn.”

Tôi không có chí lớn nói: “Không có việc gì, thi vào đâu với mình đều được.”

Đối với một kẻ không có chí tiến thủ như tôi, Cẩn Du thấy thực thất bại. Anh đứng lên hỏi tôi có muốn uống gì không, tôi cũng đứng lên nói không cần, khách khí như vậy làm gì.

Mà lúc này, tầm mắt Cẩn Du dừng ở phía sau tôi, vẻ mặt khiếp sợ như thể sau mông tôi là báu vật ấy.

Sau đó tôi kêu lên “ai nha “ một tiếng, sắc mặt biến thành trái cà chua.

Trên mặt Cẩn Du cũng nhiễm một tầng sắc hồng, định quay đầu bước đi, sau đó lại quay lại hỏi tôi: “Lần đầu tiên?”

Tôi trả lời hắn bằng một từ ngữ chuyên ngành, cũng không biết nên dùng từ nào khác hay hơn, đành gật đầu nói: “Ừm, hình như mình có kinh lần đầu.”

Thật sự là xấu hổ a. Cẩn Du gọi mẹ anh tới. Vậy là lần đầu tiên tôi có kinh, hướng dẫn tôi không phải là Tần Bạch Liên mà là mẹ Cẩn Du. Tuy nói loại chuyện này tôi cũng không cần hướng dẫn lắm, vô sự tự thông là hoàn toàn có thể, hơn nữa ở trường học tôi đã học qua lý thuyết, chỉ còn thiếu mỗi chưa có khảo sát tình hình thực tế.

Lúc Cẩn Du đưa tôi về nhà đã là 8 giờ tối, đi xe bus số 211. Thời này, xe bus cực kỳ vắng người, hoàn toàn không có chuyện chen chúc toàn người là người,mà ngược lại, một người có thể chiếm hai chỗ, cho dù nằm ngủ cũng không có vấn đề gì.

“A, còn quà tặng!” Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn chưa đưa cho Cẩn Du quà sinh nhật, vội vàng cho tay vào túi lấy ra một đĩa trò chơi cho anh.

“Ồ, cám ơn.” Cẩn Du nhận lấy đĩa trò chơi, “Mình rất thích.”

Tôi mỉm cười: “Không biết cậu thích cái gì nên mình chọn bừa.”

Thực ra quà tặng là Tần Bạch Liên chuẩn bị cho tôi. Bà nói tặng quà là một chuyện cần chú ý, xử lí

không tốt còn có thể khiến người khác hiểu lầm, cho nên bà chuẩn bị cho tôi một đĩa trò chơi. Vừa không quý giá, lại tiết kiệm tiền, hơn nữa cũng không có hàm ý gì đặc biệt, dùng để tặng bạn học nam thì không còn gì tốt hơn.lúc Tần Bạch Liên nói đến ba chữ “bạn học nam” thì đặc biệt nhấn mạnh, cười đến ý vị sâu xa.

Cẩn Du đưa tôi về nhà. Anh ngẩng đầu nhìn biển hiệu khách sạn phía trên, lo lắng hỏi tôi: “Cậu ở đây sao?”

Tôi: “Đúng vậy, nhà mình bán rồi, chỉ có thể ở đây.” Ngừng một chút, “Ở đây cũng tốt, nếu có cơ hội cậu cứ ở đây, mình có thể giảm giá cho cậu.”

Cẩn Du cười, nụ cười như xuân về băng tan, hoa nở cây tốt tươi.

“Tốt.” Anh trả lời thực sảng khoái, sau đó vẫy tay chào tạm biệt tôi.

Trường tôi học về mặt phúc lợi cũng khá tốt. Mỗi khi đến dịp lễ tết nào đều phát thiệp chúc mừng.

Gần tết nguyên đán, tôi viết cho Cẩn Du một tấm thiệp, lời chúc rất đơn giản, đại khái là “nguyên đán vui vẻ, chúc cậu có thể thi đỗ trường trung học như ý.”

Rất nhanh sau đó, tôi nhận được một phong thư, từ trường Cẩn Du gửi tới, bấ


XtGem Forum catalog