Teya Salat
Quả Nhân Có Bệnh

Quả Nhân Có Bệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324804

Bình chọn: 8.00/10/480 lượt.

ấy giờ mới ngẩng đầu nhìn ta trên cây.

Trăng dịp tết nguyên tiêu vừa to vừa tròn, chiếu sáng đôi mắt tràn đầy ý cười, trong suốt như làn nước thu, tia sáng trong đáy mắt khẽ đung đưa.

“Xuống đi, con chó kia bị dắt đi rồi.” Chàng dịu dàng dỗ, hai tay dang ra.

Lên cây thì dễ xuống mới khó, lòng bàn tay ta đã bị trầy xước chảy máu, nghẹn ngào cúi đầu nhìn chàng, rưng rưng nói: “Hyunh phải đỡ được ta...”

Miệng chàng khẽ nhếch, dịu dàng mà kiên định nói: “Tin ta.”

Ta nhắm mắt, buông tay, lọt luôn vào lòng chàng, nghe thấy giọng chàng từ trên đầu nhẹ nhàng truyền xuống rồi lại như chìm giữa tâm hồ: “Không sao rồi.”

Ta ôm chặt lấy chàng, chôn mặt ở ngực chàng, sống sót sau tai nạn vẫn còn hốt hoảng bất an, khiến ta khóc rối tinh rối mù.

Chàng giúp ta rửa sạch, băng bó miệng vết thương, rồi đưa ta đi dạo chợ đêm tết nguyên tiêu. Người lúc đó còn nhiều hơn bây giờ, sóng vai nối gót, ta xem biểu diễn tạp kỹ, các loại đồ ăn vặt hai bên đường, mắt không nhìn kịp, suýt nữa bị một chiếc xe ngựa lao như điên đụng phải, cũng là chàng kéo ta lại, cúi đầu nói với ta: “Để ý một chút, người ở đây nhiều như vậy, muội đi sang phía bên phải ta đi.”

Chàng nắm tay trái ta, cả một đêm cũng không buông ra lần nào.

Khi đó, ta tin chàng chẳng chút nghi ngờ, khi đó chàng là Tô Hoán Khanh tốt nhất trên đời.

Nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại khi đó, thật tốt biết bao.

Đáng tiếc, Hoán Khanh, có vài người, có vài chuyện, đã bỏ lỡ, sẽ rất khó quay đầu lại nữa.

Trăng sáng treo cao, bóng đêm như nước, cạnh bến tàu chỉ có mấy chiếc thuyền nhẹ trôi nổi, mơ hồ như có tiếng nước vỗ hai bên bờ dào dạt. Bên bờ sông có đôi vợ chống bán đồ ăn khuya, còn có mấy thuyền phu uống rượu hét lớn, người không nhiều lắm, túm năm tụm ba ngồi 3-4 bàn, tương phản rõ nét với chợ đêm huyên náo bên kia.

Ta chọn một chiếc bàn trong góc rồi ngồi xuống, Tô Quân ngồi đối diện ra, nhẹ giọng hỏi: “Đói bụng sao? Muốn ăn gì nào?”

“Tùy đi.” Ta cũng không phải đói lắm, chỉ là đi cũng hơi mệt rồi.

Tô Quân gọi chủ quán đến, hỏi vài câu, kêu mì hoành thánh.

Ta quay mặt nhìn màn đêm buông trên nền sông nước, ánh trăng chiếu trên mặt sông, bị gió đêm thổi lăn tăn từng vòng, từng vòng. Bàn cạnh đó, thuyền phu uống đã ngà ngà, nói mà như gào, giọng oanh oanh truyền tới:

"Mẹ, mấy ngày tới không biết qua nổi bằng cách nào! Bao nhiêu ngày chẳng có việc mà làm rồi! Định để người ta ăn không khí sao!”

“Không có việc, còn hơn là làm việc mà không nhận được tiền.” Cạnh đó một người cười khổ, “Ta từng nghĩ, cũng không thể chờ chết ở đây được, một vị huynh đệ của ta xuống phía nam mưu sinh, ta định đi theo, xem có còn đường sống hay không.”

“Vậy thà mấy huynh đệ chúng ta không làm nữa, mua mấy thanh đao, làm thủy tặc cho rồi!”

“Ngươi nếu nói sớm vài ngày, lão tử chưa biết chừng đã đi theo ngươi. Nhưng hôm qua, một nhóm thủy tặc mới bị bắt đi, tình hình hơi căng, không dám mạo hiểm.”

“Sợ cái gì!” Tên đó nốc một bát rượu, mắt đỏ quạnh nói, : “Nếu không được, chúng ta đến nhờ cậy Nam hiệu!”(ám chỉ Nam Hoài Vương)

“Nam hiệu cũng chẳng dễ nhờ như vậy, tuy rằng Nam Hoài Vương đối đãi với tay chân vô cùng tốt, nhưng tuyển người cũng đều tuyển thân tín, lại còn phải nộp một khoản lớn phí nơi ăn chốn ở, nếu có đống tiền đó, ta còn phải rầu rĩ thế này sao?”

“Triều đình không phải hàng năm đều thông báo phát cho bao nhiêu bạc xuống sao! Bạc đâu? Kênh đào này của chúng ta đã bao lâu chẳng thẩy thuyền quan đi qua rồi? Đã bao lâu rồi chúng ta chẳng được phát tiền nữa? Bây giờ mà đi thuyền, không phải Nam hiệu, thì chính là đi đường biển, cái kênh đào này đến cá còn chả thèm đẻ trứng nữa rồi!”

Ta rũ mí mắt, vô thức vuốt ống tay áo, nghe chủ quán nói: “Khách quan, mì ngài gọi đây.”

Trên bát mì nóng hổi trôi nổi mấy cọng rau xanh, mấy viên hoành thánh, đơn giản dễ tiêu. Đũa hình như không sạch sẽ lắm, Tô Quân tráng qua nước nóng, lại lau khô rồi mới đưa cho ta.

Ta nhận lấy, gẩy gẩy mấy cọng cải, cũng chẳng muốn ăn. Tô Quân vẫn bày bát đũa đấy, chẳng hề động đến.

“Thực ra, quận chúa cũng là một mối tốt. Dung mạo xuất chúng, xuất thân cao quý, thế lực Nam Hoài Vương ngoài triều đình thì chẳng còn kẻ nào có thể đối địch, khi trước nếu phủ Quốc sư cùng Nam Hoài Vương kết thành liên minh, ngày nay sao còn phải kiêng kỵ Bùi tướng?” Ta dùng giọng chỉ hai người nghe được mà nói.

Bàn tay Tô Quân đặt trên đầu gói khẽ nhúc nhích, hơi nắm chặt, chua xót nói: “ Lòng không ở đó, không thể miễn cưỡng.”

Ta cười cười, "Nhìn ngài sống khó xử như thế, ta thấy khổ sở thay cho ngài.” Nói xong quay mặt nhìn những chiếc thuyền đậu trên mặt sông, “Làm người luôn phải đổi mặt với những quyết định như vậy, cá và chân gấu, không thể chọn cả hai, hoặc là chọn hướng có lợi nhất, hoặc là chọn hướng gây ít tổn thương nhất, có lẽ đối với ngài mà nói, xa như Nam Hoài Vương lại là hướng có thể cho ngài nhiều lợi ích nhất.”

Tô Quân im lặng, không trả lời, nhưng ta có thể cảm nhận được nỗi đau trong ánh mắt chàng đang dừng trên mặt ta lưu luyến không rời.

Ta nói: “Sau Sùng Quang tân chính, công khanh quý