Phượng Tê Thần Cung

Phượng Tê Thần Cung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211383

Bình chọn: 7.00/10/1138 lượt.

c mất đi nhân tâm của đại bộ phận dân chúng.

“Trẫm đã tra

được ai đã cố tình gây ra trận bệnh dịch này.” Hoàng đế bỗng nói ra,

giọng nói trầm khàn lộ ra chút lạnh lùng âm hiểm.

“Là ai ạ?” Lộ Ánh

Tịch không kìm được tò mò hỏi hắn, nàng vốn suy đoán đó là Lâm Quốc.

Nhưng dựa vào các dấu hiệu thì xem ra, quan hệ hiện nay giữa Lâm Quốc và Hoàng Triều đang rất tốt.

“Tu La Môn.” Giọng hoàng đế lạnh lùng đến tận điểm, ánh mắt như lưỡi gươm sắt nhọn có thể cắt xuyên mọi thứ.

“Diêu Lăng?” Lộ Ánh Tịch kinh ngạc. Diêu Lăng hận hắn mà làm đến bước này sao?

“Không phải. Trẫm tin không phải Diêu Lăng.” Giọng nói của hoàng đế đã trở lại vẻ hờ hững như trước nhưng vẫn còn sót lại chút ý lạnh, “Sự thật là

Lăng nhi đã vạch trần chuyện này. Nàng không cố gắng biện minh sự trong

sạch của mình mà nàng chỉ nói một câu: ‘Ngay cả khi Diêu Lăng ta không

có tư cách trở thành quốc mẫu của đất nước này, thì vẫn như xưa coi dân

như con’.”

“Vẫn như xưa?” Lộ Ánh Tịch nhẹ giọng nhắc lại ba từ này.

Có lẽ trong lòng Diêu Lăng đã sớm cho mình là hoàng hậu, cho nên mới nói câu này.

“Trẫm đã hạ chỉ tiêu diệt Tu La Môn, nhưng khi đến sào

huyệt của bọn chúng thì không còn một bóng người. Lăng nhi cũng không

tiết lộ nhiều hơn, chỉ nói rằng khi nàng biết thì đã quá muộn.” Hoàng đế cúi đầu thở dài, không buồn nói tiếp.

“Hoàng thượng nếu đã lựa chọn

tin tưởng, vậy thì hãy tin tưởng đến cùng, không nên lăn tăn cũng không

nên ngờ vực vô căn cứ.” Lộ Ánh Tịch nói như than ngắn thở dài lại như

lẩm bẩm một mình, ánh mắt dần ảm đạm. Nàng hiểu nói thì dễ, làm được mới khó.

Hoàng đế im lặng một lúc rất lâu, không rõ có phải đang suy nghĩ đến những lời nàng vừa nói hay không.

“Ánh Tịch, làm một người đơn giản sống cùng Trẫm không được sao?” Hắn nắm

vai của nàng, nhẹ nhàng lật nàng quay lại để đối mặt với hắn, nhưng hắn

lập tức ngẩn người: “Nàng khóc sao?”

“Không có.” Nàng chối bay chối biến, khóe miệng nhếch lên cố nặn ra một nụ cười gượng.

“Nước mắt còn chưa khô, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?” Hoàng đế cau mày thật chặt, tâm tình nặng nề hẳn đi.

Nàng không đáp, chỉ khe khẽ hỏi một câu: “Nếu như bệnh tình của Thần thiếp

có thể khỏi hẳn, nếu như Thần thiếp và Hoàng thượng còn có thời gian dài bên nhau, Hoàng thượng sẽ đối xử với Thần thiếp thế nào?”

Hoàng đế

đang định mở miệng trả lời, thì nghe thấy lời nàng nói chặn lại: “Mong

Hoàng thượng hãy suy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời Thần thiếp. Thần thiếp

muốn nghe một đáp án chân thật thuần túy nhất.”

Hoàng đế bậm môi, lặng im ngẫm nghĩ.

Nàng ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, bình thản ngắm nhìn hắn. Nàng bây giờ như một

chiếc thuyền con trơ trọi lênh đênh trên biển khơi, không có phương

hướng, không bến bờ tin cậy. Mà hắn sẽ là bến đỗ nàng có thể cập bến

sao? Trong mắt hoàng đế

hiện lên nét chần chừ. Hắn không muốn dùng lời đường mật để gạt nàng,

chỉ khéo léo đánh chệch hướng câu trả lời: “Ở dưới đôi cánh của Trẫm,

nàng không nên lo lắng những chuyện không đâu.” Hắn đáp xong thì đưa mắt nhìn nàng chăm chăm, nhưng khi bắt gặp đôi mắt bị bao phủ bởi sương mù

dày đặc của nàng, ngực hắn tự dưng đông cứng lại.

“Lời của Hoàng

thượng tương đối thẳng thắn.” Lộ Ánh Tịch gật đầu tán đồng, nhưng môi

cong lên cười khổ, thản nhiên nói: “Cũng đúng, người người đều như vậy,

cũng chẳng có gì đáng trách cả.”

“Rốt cuộc hôm nay nàng làm sao vậy?” Hoàng đế khẽ nhíu mày, đưa tay xoa hai gò má của nàng, nhẹ nhàng lau

khô đi vệt nước mắt còn lưu lại bên khóe mắt, “Có phải nàng sợ Trẫm sẽ

sủng hạnh người mới không? Những ngày vừa qua, hẳn là nàng phải biết rõ

chứ. Trẫm một lòng một dạ ở bên cạnh nàng, làm gì có tư tưởng nào khác.”

“Nắm tay tạm thời và sóng bước cả đời là hai chuyện hoàn toàn không giống

nhau.” Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt xuống, tự biết dây dưa với vấn đề này cũng

không có ý nghĩa. Nếu nàng lựa chọn ở lại, hết thảy mọi mâu thuẫn cùng

hiện thực tàn nhẫn lại trở về như trước. Nàng trên danh nghĩa vẫn là

công chúa Ô Quốc, vẫn là quân tốt bị đẩy sang sông trên bàn cờ này[1'>.

Và tệ hơn nữa, không chừng thân phận thật của nàng rất đáng sợ, lại càng khiến nàng thêm khó xử, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.

Chẳng thà nàng thuận theo sắp xếp của sư phụ, tránh xa thị phi mà an

hưởng cuộc sống thanh nhàn nơi thôn dã.

[1'> Trong cờ tướng: quân tốt

là quân đi thẳng theo chiều đứng, khi qua sông nó được đi và ăn theo

chiều ngang, ở đây có ý rằng quân tốt chỉ được tiến lên không được quay

đầu lại.

“Nàng muốn Trẫm làm thế nào nàng mới cảm thấy an tâm đây?”

Hoàng đế nâng nhẹ cằm của nàng lên, để hắn nhìn thẳng vào đôi mắt mờ mịt của nàng, “Trẫm đã nói, chỉ cần nàng bằng lòng, Trẫm hứa sẽ mang đến

cho nàng một tương lai an bình không sầu muộn.”

Nàng gỡ tay hắn ra,

quay mặt sang một bên. Nàng suy nghĩ một lát, mới ngẩng đầu lên với ý

cười dịu dàng trên môi: “Cảm ơn Hoàng thượng.” Nàng không nên gửi gắm hy vọng lên người khác, mà nên nắm chặt số phận trong tay. Đợi nàng hoàn

toàn điều tra rõ thân phận của chính mình, sẽ quay trở lại đánh giá quan hệ giữa nàng và hắn.

“Đồ


Polly po-cket