The Soda Pop
Phượng Tê Thần Cung

Phượng Tê Thần Cung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210013

Bình chọn: 9.00/10/1001 lượt.

uôn luôn cho rằng

Hoàng hậu túc trí đa mưu. Chỉ tiếc hôm qua nàng đã phải trả cái giá quá

đắt mà không đòi lại được.” Hoàng đế liếc mắt trông nàng, khóe môi nhếch lên vẽ nên nụ cười hàm chứa hàm ý sâu xa.

“Vậy thì không cần lấy về.” Lộ Ánh Tịch ôn hòa đáp.

“Vô duyên vô cớ lãng phí vậy sao?” Ánh mắt hoàng đế càng thêm sắc bén nhìn nàng chòng chọc.

“Thần thiếp ngu dốt, không hiểu Hoàng thượng rốt cuộc muốn nói cái gì.” Lộ Ánh Tịch quay đầu sang một bên, không muốn nhìn hắn.

“Trẫm chưa bao giờ gặp một nữ tử nào như nàng vậy.” Hoàng đế đột nhiên nhỏ

giọng, nói chậm rãi, “Cá nước thân mật, đối với nàng mà nói dường như

không có chút quan trọng nào. Cái thái độ ‘sao cũng được’ này của nàng

là đối với chính nàng hay là đối với Trẫm?”

Hắn vẫn quan sát từng nét mặt của nàng, thấy nàng mím môi không nói, hắn hắng giọng rồi nói, “Chỉ hỏi một lần. Nàng nói thật cho Trẫm biết, cuối cùng là còn hay là không còn?” Mắt hoàng đế khóa chặt nàng, không buông tha bất kỳ biểu tình

biến hóa trên khuôn mặt nàng. Khi đó hắn có thể cảm nhận được sự ngây

ngô của nàng, điều đó là sự thật không cách nào nghi ngờ. Có lẽ những

thứ này cũng không phải là trọng điểm, cái đáng chú ý là hắn quá lưu tâm là bởi vì điều gì?

Lộ Ánh Tịch không nói chỉ lặng nhìn hắn cả buổi,

rồi khẽ gật đầu, “Còn.” Nàng cũng chỉ trả lời một lần này thôi. Từ nay

về sau, nàng sẽ không giải thích chuyện này nữa. Nếu hắn bằng lòng tin

tưởng, thì nàng trả lời một lần là đủ rồi. Còn nếu hắn không tin, nàng

có biện minh trăm lần cũng phí công vô ích.

“Tốt.” Hoàng đế chỉ gật đầu đồng ý một tiếng, nhưng không nói gì thêm.

“Cái gì tốt?” Lộ Ánh Tịch nhíu mày, cố hỏi đến cùng.

Hoàng đế không đáp nhưng ánh mắt dịu dàng hơn nhiều.

Lộ Ánh Tịch mỉm cười, không cần phải nhiều lời nữa. Giữa người với người

không có sự tin cậy không cần lý do. Tín nhiệm cần có nền tảng, mà nàng

và hắn không có nền tảng bền chắc. Cho nên nàng không oán không trách,

chỉ là trong lòng tự ngậm đắng nuốt cay.

Hai người cùng im lặng hồi

lâu. Hoàng đế khẽ khàng lên tiếng: “Thần sắc nàng không tốt, ở lại dùng

cơm rồi hẵng quay về cung Phượng Tê.”

“Đa tạ Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch khẽ cười, cũng không từ chối.

“Nàng biết Trẫm phải lâm triều, sao không nghỉ ngơi rồi hãy trở lại?” Hoàng

đế như tùy ý hỏi, nhưng lại như mang theo chút hàm ý quở trách.

“Vì

Thần thiếp muốn bàn bạc với Hoàng thượng xong xuôi mọi chuyện, mới yên

tâm đi nghỉ.” Giọng Lộ Ánh Tịch nhỏ nhẹ, nhưng lại rủa thầm trong bụng.

Hắn làm như không biết nàng đã đợi cả đêm, sau đó còn bắt nàng đợi cả

buổi sáng, đúng là phong cách của hoàng đế.

“Nguồi xuống đi.” Ngón tay hoàng đế chỉ về phía nhuyễn tháp.

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch vâng lời đến ngồi. Hai chân nàng bủn rủn, cơ thể cũng mệt mỏi. Coi như hắn đã thành công dạy dỗ nàng, nhưng nàng

là người vô tội.

Hoàng đế cũng đến bên cạnh giường, đường nhìn bỗng

dưng đảo nhanh xuống dưới, rồi lại nhìn mặt nàng, tựa như lơ đãng hỏi:

“Nàng vẫn còn đau sao?”

“Dạ?” Lộ Ánh Tịch mở to mắt nhìn hắn, nhất thời không hiểu hắn muốn nói gì. Nhưng nàng chợt sáng tỏ, gò má ửng hồng cả lên.

Hoàng đế thấy nàng không lên tiếng, liền ngồi xổm xuống trước giường, để ánh

mắt hắn đối diện với đôi mắt nàng, thở dài nói: “Trẫm đã định cho nàng

hồi ức khó quên về một đêm tuyệt vời.” Hắn bất ngờ đâm một câu.

Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt xuống, nhỏ nhẹ nói: “Hiện tại Hoàng tượng đã tin Thần thiếp?” Nàng cũng không cho là như vậy.

Hoàng đế không trả lời, chỉ tự nói: “Trẫm biết nàng chưa hưởng thụ được, ‘lần sau’ Trẫm sẽ dịu dàng hơn.”

Lộ Ánh Tịch cúi đầu thật thấp, vành tai nóng hổi, trái tim đập loạn nhịp.

Với sự hiểu biết của nàng đối với hắn, có thể kết luận rằng hắn căn bản

không tin tưởng nàng hoàn toàn. Theo tình hống hiện tại mà nàng đoán

rằng hắn muốn đối xử ôn nhu với nàng, nhưng như vậy thì có thể bù đắp

được những gì đã mất sao?

Hoàng đế đồng cảm với nàng, thở dài nói: “Không biết ‘lần sau’ là khi nào?” Nếu trong lòng có vướng mắc, hắn sẽ không gặp nàng.

“Thần thiếp quả thực rất mệt, không thể ở lại dùng bữa. Mong Hoàng thượng cho phép Thần thiếp về cung Phượng Tê nghỉ ngơi.”

Hoàng đế khẽ ừm một tiếng, không giữ nàng lại, chỉ ngồi im nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của nàng.

… … …

Từ lúc quay về cung Phượng Tê, cuộc sống hằng ngày của nàng vô cùng thanh

bình. Hoàng đế không triệu kiến nàng, cũng không đến chỗ nàng. Mà kiếp

nạn mà sư phụ nhắc đến cũng không có xảy ra.

Qua hai ngày, nàng ngủ

rất an giấc, chỉ là sáng sớm khi thức dậy thì lại có thói quen nghiêng

đầu nhìn chiếc gối bên cạnh. Nhưng đã không còn một người luôn dậy sớm

hơn nàng, khẽ khàng thay quần áo để thượng triều sớm. Bây giờ nằm nhớ

lại, nàng mới phát hiện đó là một loại quan tâm mà trước nay nàng không

nhận ra. Hoàng đế chưa từng bảo nàng dậy sớm, đi lại rất nhẹ nhàng tuyệt đối không muốn quấy rầy đến nàng, càng không để thái giám đánh thức

nàng dậy. Hắn thay y phục, rửa mặt chải đầu, sau đó đi ăn sáng, làm việc gì cũng không yêu cầu nàng phải dậy hầu hạ hắn.

“Tiểu Thấm.” Lộ Ánh Tịch