
ôi thuốc, mới xoay đầu nhìn hắn. Ánh mắt nàng mới lướt tới, đã
không khỏi sửng sốt: “Hoàng thượng! Vết thương rướm máu!”
Hoàng đế
cúi đầu nhìn xuống, rồi lại ngẩng đầu lên, chẳng hề quan tâm, cơn giận
còn sót lại nên bất mãn nói: “So với vết thương của nàng, cái vết thương bé nhỏ của Trẫm chỉ như con kiến so với con voi!”
Lộ Ánh Tịch không
khỏi phì cười, trêu chọc hắn nói đùa: “Hoàng thượng, Thần thiếp bạo gan
hỏi một câu. Bộ dạng đau lòng thương tâm này của Hoàng thượng, là vì yêu Thần thiếp sao?”
Nét mặt hoàng đế lập tức đông cứng, phất tay áo
xoay người đưa lưng về phía nàng, vừa cười vừa nói: “Suy nghĩ viển
vông!” Tuy hắn nói thế, nhưng hắn đột ngột tỉnh ngộ, hắn thật không ngờ
sự quan tâm lo lắng dành cho nàng lại xuất phát từ tận đáy lòng hắn. Đây là việc không nên xảy ra! Hắn muốn nàng yêu hắn, mà không phải bản thân sơ suất sa vào và đắm chìm trong đó!
Lộ Ánh Tịch chỉ nói đùa mà
không nghĩ nhiều, không để tâm lắm. Vả lại tay phải vẫn co rút từng cơn, giống như mũi kiếm sắc nhọn từng chút từng chút một xuyên qua da thịt
nàng, lưỡi cưa kéo qua kéo lại. Nàng chẳng còn tâm trí để ý đến sự khác
thường của hoàng đế.
Thấy nàng lặng lẽ không nói, hoàng đế xoay người lại, hơi nhíu mày, giọng điệu không tự nhiên hỏi thăm: “Đau sao? Phải
chịu đau đến lúc nào?”
“Chắc phải chịu đựng hơn một đêm.” Lộ Ánh Tịch thở dài, không nén nổi xúc động bùi ngùi. Nếu không phải do Hàn Thục
phi dây dưa rầy rà, kéo dài thời gian, may ra nàng ít phải chịu đau khổ
hơn bây giờ. Nhưng hiện tại nàng chỉ có thể ngồi than thở tạo hóa trêu
ngươi.
“Vết thương có thể khép miệng hay không?” Hoàng đế lại hỏi, giọng điệu vẫn khó nghe.
“Khép miệng là đương nhiên.” Lộ Ánh Tịch ngước mắt nhìn hắn, khó hiểu nói:
“Hễ là vết thương, sao lại không thể khép miệng? Chỉ là thời gian dài
hay ngắn mà thôi.”
Hoàng đế mím chặt môi, vẻ mặt càng thêm cáu kỉnh. Hắn là muốn hỏi nàng khi nào thì lành lại!
“Chừng mười ngày sau thì dần dần kết vảy.” Lộ Ánh Tịch tựa như đang lẩm bẩm,
tự nói với chính mình: “Bàn tay này về sau sẽ xấu xí, nhìn không quen
nữa.”
Ánh mắt Hoàng đế liền trầm xuống, lại thêm vài phần tức giận.
Thanh Vận lần này thật không biết chừng mực, không, phải nói là ngu
không ai bằng. Nếu hắn không bày tỏ thái độ, nàng ta sẽ không biết an
phận thủ thường!
“Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch thình lình gọi hắn, cười chúm chím nói: “Thần thiếp có được tính là có ‘Trái tim nhân từ’?”
Hoàng đế khẽ giọng hừ một tiếng, không đáp trả.
“Giả sử sự việc vừa rồi lặp lại một lần nữa, Hoàng thượng có còn khuyên Thần thiếp phải nhân từ không?” Lộ Ánh Tịch lại hỏi, hơi lắc lắc bàn tay
phải vẫn đang đau đớn râm ran, ám chỉ đây là hậu quả khó chịu và thiệt
thòi mà nàng phải gánh chịu. Nếu nàng muốn mượn chuyện thích khách để
trừng trị Hàn Thục phi là việc dễ như trở bàn tay. Vốn có người muốn vu
oan giá họa cho Hàn Thục phi, nàng chỉ cần đổ thêm dầu vào lửa, là có
thể khiến Hàn Thục phi đã rét vì tuyết lại giá vì sương, có kêu oan cũng chẳng có chỗ dung thân.
Hoàng đế cân nhắc một lúc lâu, nhưng lại nói: “Nếu lặp lại một lần nữa, Trẫm sẽ không để việc này xảy ra.”
Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười trừ, trong lòng biết rõ hàm ý sâu xa trong lời
nói đó. Cho dù có lần nữa, hắn cũng sẽ bảo nàng thả cho Hàn gia một con
đường. Bởi vì, so với một Hàn gia có thể mang đến sức mạnh giúp đỡ hắn,
thì bàn tay này của nàng có ra sao cũng không đáng kể.
Hoàng đế ngắm nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời của nàng, trong lòng hắn nổi lên chút day dứt không thể diễn đạt bằng lời.
Lộ Ánh Tịch xoay đầu sang chỗ khác, như không có việc gì nói: “Hay là
tuyên thái y đến thay thuốc cho Hoàng thượng? Tay của Thần thiếp cũng
cần phải băng bó.”
“Ừ.” Hoàng đế lên tiếng, cũng đánh tầm mắt sang
một bên, bình thản mở miệng: “Tuyên Nam Cung Uyên đến đây, thương tích
của nàng, có lẽ hắn có biện pháp điều trị.”
“Không cần phiền đến sư
phụ. Vết thương này chỉ có thể để như vậy.” Nàng thở khe khẽ than thở.
Nàng không muốn bị sư phụ trông thấy, không hi vọng sư phụ đau lòng vì
nàng.
Tâm tư nhỏ bé này của nàng, làm sao qua mắt được trực giác nhạy bén của hoàng đế. Hoàng đế bất ngờ đứng dậy, đi thẳng ra cửa, dứt khoát ra lệnh: “Tuyên Nam Cung Uyên đến đây!”
Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt xuống, nỗi đau sâu kín trào dâng trong lòng. Nàng còn nhớ cái đêm trước khi
nàng được gả đến Hoàng Triều. Sư phụ lưỡng lự đi qua đi lại bên ngoài
tẩm cung của nàng rất lâu. Những câu nói thì thầm rất nhỏ rất nhẹ như bị cơn gió thổi bay trong đêm. Y tưởng không có ai nghe thấy, nhưng lại
không biết khi đó nàng đang nín thở trốn phía sau cửa. Y đã nói: “Ánh
Tịch, ngươi xuất giá xa xôi, ta thành tâm cầu nguyện cho ngươi được hạnh phúc, sẽ không phải chịu tí tổn thương nào. Nếu dù làm thế nào ngươi
cũng không thể sống hạnh phúc, bất kể đau thương thế nào, ta cũng bằng
lòng che chắn cho ngươi.”
Nàng không biết khi hắn nói những điều đó,
tâm trạng cảm thấy ra sao? Xuất phát từ tình thầy trò? Hay là tình yêu?
Là tình yêu sao? Nàng luôn cảm thấy mơ hồ, hoang mang.
“Sao thế? Đau lắm sao