
g. Nàng quả thực sắp không chống đỡ được nữa rồi.
Sau khi nàng liếc mắt trông Hàn Thanh Vận một cái, liền theo
chân hoàng đế, chỉ xoay đầu lạnh lùng bỏ lại một câu: “Nếu vẫn chưa cam
tâm, Bản cung ở tại tẩm cung của Hoàng thượng chờ ngươi đến dạy bảo.”
Hoàng đế mới vừa đi, hoàng hậu cũng theo sau. Điện chính sự rộng mênh mông
trở thành khoảng không tĩnh mịch, hai chiếc quan tài băng tỏa hơi lạnh
nghi ngút đang nằm giữa điện, càng tăng thêm vẻ âm u rợn người.
Hàn
Thanh Vận bừng tỉnh đứng yên tại chỗ, toàn thân bỗng mềm nhũn cả ra, mới bước tới trước liền lảo đảo, nghiêng ngã vịn nhanh vào cột nhà bên
cạnh, khắp người cảm nhận rõ rệt cái lạnh thấu xương. Vừa rồi nàng ta
điên rồi sao? Suýt nữa phạm vào tội chu di gia tộc, tịch thu tài sản!
Nhưng sự thực nàng ta chỉ là người hấp hối giãy dụa lần cuối, không muốn đánh mất tín nhiệm của hoàng thượng, lại càng không muốn hoàng thượng
cho rằng nàng ta vô duyên vô cớ oan uổng hoàng hậu…
“Vận nhi, nhìn
xem chuyện tốt ngươi đã làm ra!” Hàn phụ đứng lên, mặt đen xì như hung
thần, cơn thịnh nộ bừng bừng bốc lên, không nể tình chút nào mắng mỏ:
“Hàn gia ta trăm năm gầy dựng cơ nghiệp, hôm nay chỉ kém chút nữa đã bị
hủy hoại trong tay nữ tử đần độn nhà ngươi! Ngươi nghĩ Hoàng hậu là nhân vật thế nào? Nàng ta là công chúa Ô Quốc, chống lưng cho nàng ta là cả
một quốc gia! Ngươi không hiểu hả? Ngươi muốn cắn xé cào mặt nàng ta,
cũng phải xem tình hình hiện tại chứ. Đầu óc của ngươi vứt đi đâu!
Ngươi… thật uổng phí là con gái Hàn gia ta!”
Hàn Thanh Vận đôi mắt
trống rỗng vô hồn, đau khổ suy sụp tột cùng, không có nửa câu cãi lại,
hốc mắt trào lên từng cơn nóng ran, những giọt nước mắt nóng hổi trong
vô thức rơi lã chã. Nàng ta từ trước đến nay đều không biết, hóa ra bản
thân lại ngu xuẩn đần độn như thế, lại ác độc như vậy. Ngay từ đầu nàng
ta chưa từng suy xét đến hoàn cảnh, địa vị của hoàng hậu ra sao, chỉ
muốn gỡ tội cho Hàn gia. Chuyện sau đó, nàng ta giống như thân bất do kỷ mà phát điên, bóp méo tính tình, toàn tâm toàn ý muốn phải thắng là
sao? Từ khi vào cung đến nay, điều duy nhất nàng ta muốn là tình yêu của hoàng thượng, hoàn toàn không phải hư danh hoàng hậu hay là quyền thế
ngập trời.
Nàng ta dựa sát cột từ từ trượt xuống, ngồi bệt dưới đất,
nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, vùi sâu đầu giữa hai tay của mình. Thật đáng sợ, nàng ta biết quá ít về chính bản thân…
… … …
Bên ngoài điện
nghị chính, hoàng đế kéo Lộ Ánh Tịch lại, bàn tay to lớn ôm chặt eo thon của nàng. Hắn khó khăn thi triển khinh công, bay nhanh về phía Thần
Cung.
Đến tận lúc đã vào tẩm cung, đóng chặt cửa, hắn mới nhẹ nhàng chầm chậm buông nàng ra.
“Sao rồi?” Hắn cúi đầu nhìn nàng, tiếng nói ấm áp, ân cần hỏi.
Lộ Ánh Tịch cố gắng mỉm cười, từ từ chìa tay phải ra, mở nắm tay ra từng chút một.
Hoàng đế ngay lập tức sững sờ, trong mắt nhiễm đầy vẻ sợ hãi, đau đớn. Trên
lòng bàn tay của nàng, màu đen tím cháy sém. Một cái lỗ đen sẫm giống
như bị ngọn lửa bùng cháy đốt lõm xuống, máu thịt lẫn lộn, đập ngay vào
mắt vô cùng đáng sợ!
“Thuốc giải đâu?” Hắn nhỏ giọng quát một tiếng, sắc mặt sốt ruột đau xót, không mảy may giả bộ.
“Không có thuốc giải.” Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu, nụ cười trên môi nàng càng
tươi. Vô tung tán, là loại thuốc có thể làm mờ bất kỳ dấu vết ngoài da
nào, nhưng thuốc nhất thiết phải rắc thật mỏng. Nàng vì muốn xóa ấn ký
hoa thược dược trên lòng bàn chân của Hi vệ, nên đã cầm sẵn vô tung tán
trong tay, thời gian càng lâu thì nó càng đục khoét đến tận xương tủy.
Nhưng nàng nhanh chóng bôi dầu cây cọ qua tay, vẫn có thể chế ngự vết
thương, có lẽ chỉ thương tổn ngoài da thôi.
“Cái gì?” Hoàng đế nóng
nảy bùn phát cơn thịnh nộ, gào thét với nàng: “Nàng muốn hại bản thân
phải tàn phế mới vui sướng tột độ sao?!” Hắn ngầm ưng thuận cho nàng ra
tay vì trong sạch của chính nàng, nhưng hắn lại không ngờ rằng nàng thật sự “ra tay”!
Nàng nhếch môi cười, không phải miễn cưỡng mà có ý muốn cười thật.
Sao hắn lại cảm thấy như chính hắn bị đau? Dường như nàng không cần hắn
tháo gỡ giúp, ngược lại hắn lại thật tình quan quan tâm lo lắng cho
nàng.
“Nàng còn cười được?” Hắn nổi trận lôi đình, mạnh mẽ tung một
chưởng đập xuống mặt bàn mép bàn gỗ lim bên cạnh, một tiếng “rầm” lớn
vang lên.
Lộ Ánh Tịch cố gắng nín cười nhưng không được, lẳng lặng đi đến bên lò huân hương, gập người mò mẫn, lấy ra một lọ dầu cây cọ được
cất dưới đáy lò. Đây được xem là mất bò mới lo làm chuồng, nhưng chí ít
nó có thể làm cho dược tính của thuốc không tiếp tục phát tác, nếu không sẽ phải bỏ đi toàn bộ bàn tay. Nhưng vết thương lớn này, thế nào cũng
để lại sẹo. Lòng bàn tay mất đi một miếng thịt, sợ là cả đời không trở
lại như trước được.
Hoàng đế dồn toàn bộ tâm trí nhìn chằm chặp động
tác của nàng, thần kinh căng thẳng, nhưng chính hắn hoàn toàn không tự
phát giác ra. Ngay cả việc vừa rồi hắn thi triển khinh công và một
chưởng đập nát chiếc bàn đã làm hé vết thương bên ngực trái, mà hắn cũng không nhận ra.
Lộ Ánh Tịch sợ nhìn bàn tay của mình, lần lữa không
dám b