
mặc.
Tâm của cậu, không bao giờ sẽ vì đàn bà mà nhấc lên gợn sóng. Đằng Hải, quên nàng, quên nàng!
……
San San không biết chính mình đi như thế nào trở lại đại sảnh, cô cả người đau nhức, hai đùi mỗi bước đều đau, mà vết thương cũ tái phát làm cho than thể cô rất khó chịu.
Giang Trục Thủy liền đi tới đỡ lấy cô, nhìn đến cô bộ dáng này, không khỏi cau mày:” Không thoải mái sao? Đi thôi, anh đưa em đi bệnh viện.”
Cô lắc lắc đầu, cắn răng nói:” Không, anh không phải nói, còn muốn tôi giúp anh hỗ trợ sao?”
” Hỗ trợ là việc nhỏ, thân thể mới là đại sự, đừng cậy mạnh, đi thôi.”
Hắn một tay nắm tay cô, một tay ôm thắt lưng của cô, đang chuẩn bị đi, Lâm Tường đỡ cha đi tới.
” Lão gia, đại thiếu gia.” Giang Trục Thủy cung kính nói:” Xin hỏi có gì phân phó sao?”
San San thấy người quen, có chút khẩn trương cúi thấp đầu.
” Ha ha, nhìn cậu nói, ta nào dám phân phó Giang luật sư! Ta chỉ là lại đây hỏi một chút, cậu có thấy nha đầu Tư Tư kia không? Vừa rồi ta tuyên bố Hạo Thiên cùng Nghiêm gia bàn hôn sự, nó không biết chạy đi đâu.”
Giang Trục Thủy cười cười:” Tôi nghĩ Tư Tư nhất định là nghe được anh trai yêu nhất cưới vợ, cho nên nhất thời không tiếp nhận được?”
” Ai, đứa nhỏ này, rất tùy hứng, Trục Thủy cậu có rảnh giúp ta khuyên nó dùm.”
“Nếu co cơ hội tôi nhất định sẽ làm.”
” Ha ha, kia không nên làm đâu?” Lão gia tử cười nói:” Trục Thủy a, cậu hẳn là hiểu được ý tứ của ta, ta tin tưởng bằng bản lĩnh của cậu, thu phục nó là không phải việc khó.”
Giang Trục Thủy mỉm cười nói:” Thực thật có lỗi, lão gia, ngài giao chuyện tình cho tôi, tôi đều đã hết sức, nhưng cái này không được.”
Hắn nói xong nhìn San San:” Tôi đã có bạn gái, tôi không muốn làm người thay lòng đổi dạ.”
Lão gia tử sửng sốt, nhìn Tiết San San từ trên xuống dưới, Lâm Tường cũng theo anh smắt của cha nhìn cô, bỗng nhiên kinh hô:” A……”
” Làm sao vậy?” Lão gia tử hỏi.
” Ách…… Không có gì.” Hắn nhìn Tiết San San, trên mặt hiện ra thần sắc nghi hoặc.
Lão gia tử thở dài:” Cậu đã có người trong lòng, ta đây lão nhân cũng không ép buộc cậu, bất quá ta còn là mời cậu lo lắng cho nó, ta không nóng nảy, dù sao Tư Tư tuổi còn nhỏ.”
Lão gia tử dứt lời bước đi, Lâm Tường lại nhìn San San vài lần, mang theo nghi hoặc.
San San nhẹ nhàng thở ra, hỏi:” Giải quyết xong rồi chứ?”
” Ừ.” Hắn gật gật đầu, cười nói:” Em thấy thế nào so với anh còn khẩn trương hơn?”
” Nào có……”
” Lâm đại thiếu gia giống như quen biết em!”
“…… Anh ấy lúc tôi chật vật đã cứu tôi.”
……
Theo bệnh viện trở về, San San uống thuốc, hỗn loạn nằm ở trên giường ngủ.
Giang Trục Thủy ngồi ở đầu giường nhìn cô, nhìn người má tái nhợt ngủ say mà thản nhiên đỏ ửng. Hắn nghĩ rằng, có lẽ chỉ có lúc ngủ say, cô mới có biểu tình thả lỏng? Bình thường cô luôn nghiêm mặt, giống như tùy thời luôn đối mặt với kẻ thù.
Trên mặt không khỏi nở nụ cười, cũng bỗng nhiên cả kinh, chẳng lẽ hắn đối với cô đã không còn là đóng kịch sao? Nhớ tới ở bữa tiệc nhắn hôn cô……
Lắc lắc đầu, hắn chỉ là đáp A Vũ muốn chiếu cố cô, hắn chỉ là anh trai chiếu cố cô thôi……
Đêm đen, đầu đường an tĩnh.
Một nữ nhân xinh đẹp mặc quần áo diễm lệ thoáng tung bay, trong tay còn cầm một bình rượu.
“Khốn kiếp…… Tấ cả đều khốn kiếp……” Cô thấp giọng mắng,” Vì sao, anh Hạo Thiên lại gạt em? Anh rõ ràng biết cha đã an bài anh với Nghiêm Thanh du đính hôn, vì sao còn hứa hẹn nói muốn cưới em?…… Hạo Thiên, anh không cần cưới nữ nhân kia đựơc không? Cô ta như thế nào so với em tốt hơn? Anh nói đi……”
Cô mắng trong chốc lát, lại ừng ực uống rất nhiều rượu, sau đó đem chai rượu hất đi, kêu lên:” Cha, con hận người, người đã hủy đi hạnh phúc cả đời của con và anh Hạo Thiên, con hận người, hận người, con hận người chết đi được……”
Cô điên cuồng mà đá đánh biển quảng cáo bên đường, bỗng nhiên phía sau truyền đến một thanh âm lạnh lùng.
” Tư Tư, cô thật sự hận cha của mình sao?”
Quay đầu nhìn lại, thấy một đám đeo kính râm.
” Mắc mớ gì tới anh?” Tuy rằng uống say khướt, nhưng cô cũng biết sợ, mấy người này rất lạ, tuyệt đối không phải vệ sĩ nhà cô,” Các người là ai?”
” Chúng tôi là người nào không quan trọng, Tư Tư không phải nói hận cha của cô sao? Chúng tôi có thể giúp cô.”
Một tên cầm đầu vừa nói, đi đến trước mặt cô, cô hoảng sợ nói:” Tôi không có nói, ta là nói nhảm…… A, anh muốn làm gì……”
Một tiếng thét kinh hãi, bị vật nặng đánh trúng đầu Lâm Tư Tư té xỉu ở bên đường……
Khi tỉnh lại, cô phát hiện chính mình ở trong một căn phòng tối tăm. Bốn phía đều là vách tường, còn có một cửa sắt lớn.
Cô sợ hãi, bổ nhào vào trên cửa dùng sức la:” Mở cửa! Thả tôi ra ngoài! Đây là nơi quỷ quái nào vậy……”
Bỗng nhiên cửa được mở ra, cô bị đụng phải liền lảo đảo, ngã nhào trên đất, nhìn nam nhân đứng ở cửa.
Hắn một thân màu đen, trên đầu đội mặt nạ hình con bướm.
Cô dọa nói:” Anh là ai? Vì sao bắt tôi đến đây?”
Người nọ không nói được một lời, khoát tay chặn lại, phía sau hai tên tùy tùng cường tráng đi vào.
Lâm Tư Tư nhìn thấy, đây không phải là hai vễ sĩ của mình sao?
” Đây là chuyện gì?”
” Cô không phải hận cha cô sao? Vậy