
hông dễ dàng.”
“Nghe nói tiểu Bạch sắp kết hôn.”
“Vâng, ngày mai.”
“Hôm nay các em gặp mặt sao?”
“Đúng vậy, không thể tổ chức tiệc độc thân buổi tối, cho nên bọn em hẹn nhau uống trà chiều.”
“Chồng em đưa em đến sao?”
“Anh ấy đang bận công việc.” Diệp Vũ không muốn nói nhiều về chuyện của thiếu tá nào đó.
Tưởng suất văn thả mấy viên đường vào trong cà phê, khuấy khuấy, sắp xếp lại
ngôn ngữ rồi mở miệng lần nữa, “Anh gặp phải bạn học trước kia của em,
bọn họ đều nói không nghe nói đến việc em kết hôn.”
“Em cũng không nói cho nhiều người biết, chỉ có mấy người bạn thân thiết
biết, ở nhà sống qua ngày thì không cần thiết phải thông báo cho toàn
thế giới biết.”
“Sinh nhật em anh ta cũng không xuất hiện.” Tưởng suất văn như không chút để ý nói.
Diệp Vũ giương mắt nhìn hắn, rất nghiêm túc nói với hắn, “Đàn anh, anh ấy
cũng chỉ là vì bận rộn công việc, nếu như có thể nói, em tin tưởng anh
ấy luôn muốn ở bên cạnh em hơn bất cứ ai.” Quân nhân thì không thể tự
mình quyết định, cũng không phải do họ thiếu tình cảm, bọn họ là những
người tình sâu như biển, con người sắt đá nhưng lại có tình.
Tưởng suất văn như không nghe lời cô nói, cắm đầu cắm cổ nói: “Thật ra thì,
vài năm này anh vẫn yêu em, vẫn muốn chúng ta quay lại như ngày xưa.”
“Đàn anh, chúng ta đã hết tuổi mơ mộng, vẫn nên dũng cảm đối mặt với thực
tế.” Mẹ nó* (*chỉ là bực mình thôi: ) ),ai đang chơi trò mối tình đầu
đây? Chị giờ đã là hoa đã có chủ rồi, không có ý định để cậu đến cày đất đâu.
“Anh vẫn cho rằng anh còn cơ hội làm lại từ đầu với em.” Tưởng suất văn nét mặt khổ sở.
“…” Cái này không phải là nằm mơ giữa ban ngày sao? Chị không có ý này với cậu đâu.
“Thật sự không thể cho anh thêm một cơ hội sao?”
Diệp Vũ thiếu chút nữa trực tiếp hất ly nước trái cây vào cái người nào đó
không rõ tình hình hiện tại, cố đè nén kích động bạo lực, chờ hạ hỏa rồi nói: “Đàn anh, anh phải biết có lúc bỏ qua chính là cả đời, chúng ta
không có cách nào để quay lại như lúc ban đầu.”
“Tưởng suất văn… Thì ra đây chính là nguyên nhân anh không chịu yêu em sao?”
Hả?
Chuyện gì đang xảy ra?
Diệp Vũ vô cùng nghi hoặc nhìn về phía tiếng nói nào đó, liền nhìn và một cô gái dáng vẻ xinh đẹp ưu nhã tay cầm túi LV sang trọng, ngón tay phát
run, sắc mặt trắng bệch chạy tới trước chỗ bọn họ.
Dường như có chút cảm giác quen mặt…
A, nghĩ ra rồi, đây không phải là đàn chị năm đó có hôn ước với tưởng suất văn sao?
“Những năm này anh vẫn không chịu kết hôn, thì ra là đã làm người phụ nữ khác có thai.”
Diệp Vũ nhíu mày. Có phải cô bị biến thành tiểu Tam rồi không?
“Đàn chị, cho em được nói một câu,” Diệp Vũ vẻ mặt lạnh lùng mở miệng, “Em
chỉ tình cờ gặp được đàn anh uống chén trà, phiền chị không cần phải ảo
tượng ra những chuyện khác.”
“Tôi ảo tưởng?” mạc linh linh vô cùng bực mình, “Năm đó anh ấy không phải vì cô thiếu chút nữa đã thay đổi sao? Không đúng, năm đó anh ấy cũng vì cô mới thay đổi. Những năm này là tôi ngu ngốc nên mới tin tưởng lôi kéo
được trái tim của anh ấy, nhưng trong tim anh ấy tất cả đều là chỗ của
cô.”
Diệp Vũ thật sự không nhịn được, đẩy cái ly đứng dậy, “Nếu như hai người
muốn cãi nhau ầm ĩ, tôi xin tặng nơi này cho hai người.” Quả thật không
giải thích được, từ khi tốt nghiệp đến nay, tính cả hôm nay cô cũng chỉ
mới gặp người họ Tưởng này ba lần mà thôi.
“Cô đừng hòng đi, bị tôi bắt kẻ gian dâm tại chỗ, cô còn muốn chạy trốn sao?”
“Chỉ do chị mắc chứng cuồng loạn, nếu tôi là anh ấy, tôi cũng sẽ thay đổi như vậy.” Diệp Vũ nhìn không nổi nữa.
“Linh Linh, không liên quan đến cô ấy, để cho cô ấy đi.”
“Đến giờ anh còn che chở cho cô ta, trong lòng anh chẳng lẽ chỉ có cô ta thôi sao?”
“Được rồi, những lời này thật buồn nôn, làm phiền hai người nếu muốn diễn
cảnh phim tình cảm khổ sở cũng đừng lôi kéo người khác vào diễn vai phụ
chứ?”
“Cái đồ tiện nhân cô…” mạc linh linh giận dữ giơ tay lên.
Dĩ nhiên Diệp Vũ sẽ không để cho cô ta được như ý muốn, chỉ tiếc rằng không gian không đủ, có người đã chặn lại giúp cô.
“Vị tiểu thư này, có thể cho tôi biết vợ tôi đã đắc tội gì với cô không? Để cho cô ra tay với một phụ nữ có thai như cô ấy?”
Tưởng suất văn kinh sợ nhìn vị quan quân trẻ tuổi anh tuấn trước mặt mình,
trên bả vai đối phương, hai vạch hai sao tỏa sáng chói mắt.
“Ah, lên chức, đồng chí Trung tá.”
Tiêu Triệt quay mặt cười lấy lòng, “Đẹp trai không?”
Diệp Vũ giơ ngón tay cái lên, “Đẹp trai.”
Mạc linh linh có chút bối rối nhìn bọn họ, hồi lâu sau mới thốt lên được, “Anh… anh là chồng cô ta? Quan quân…”
“Đúng, đây là vợ tôi.” Tiêu Triệt đi tới bên cạnh bà xã mình, đưa tay ôm cô.
“Hôm nay được nghỉ phép à ?” Diệp Vũ hoàn toàn khinh thường sự tồn tại của
người khác, trong mắt cô bây giờ chỉ có một mình trung tá nào đó.
“Vừa vặn được có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, có cảm động không ?”
Diệp Vũ đạp một cái lên bắp chân anh, hứ một tiếng, “Cảm động con mắt, là ai hại em phải ưỡn bụng khổ cực như vậy, không tìm anh tính sổ đã là may
mắn lắm rồi, anh còn muốn em cảm động sao ?”
“Không phải hẹn mấy người Vương T