
nh sẽ nói, nhưng lúc này cũng cần phải tìm
một chuyện gì đó để phân tán tư tưởng của bà bà, Diệp Vũ cảm thấy chuyện này vô cùng hiệu quả.”
“Có?!” mẹ Tiêu quả nhiên rất mừng rỡ, “Đã bao lâu?”
“Hơn một tháng, vốn là đợi thêm một chút thời gian nữa mới nói cho mẹ biết.”
“Đứa ngốc này,” mẹ Tiêu chợt vỗ đầu mình, “Con trông ta, dĩ nhiên cũng gọi
con tới đây gấp như vậy, thật may là không có chuyện gì xảy ra.”
“Mẹ, trong nhà gặp chuyện không may con vốn dĩ phải ở bên cạnh hai người, đây là bổn phận làm vợ làm con của con.”
“Thím Lý, thím Lý.”
“Phu nhân.”
“Nhanh chóng làm chút gì đó cho thiếu phu nhân ăn. Con bé đang mang thai, hơn
nửa đêm còn ngồi máy bay đến nhất định là chưa ăn gì.”
“Dạ vâng, phu nhân.”
“Tiểu Trương, nhanh dọn dẹp phòng trên lầu, cẩn thận một chút, những đồ vật phóng xạ không tốt cho thai nhi đều phải dọn đi.”
“Vâng.”
Diệp Vũ nhìn thấy mẹ Tiêu bắt đầu chỉ huy người trong nhà xung quanh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhân cơ hội bà bà đi theo người giúp việc dọn dẹp phòng, cô hỏi thăm hai cảnh sát tình hình cụ thể hiện tại một chút.
“Tình hình hiện tại ở hội quán bên kia như thế nào? Đặc cảnh đã lên rồi sao? (Đặc cảnh: Cảnh sát chuyên nghiệp)
Hai cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, người lớn tuổi hơn ở bên trái nói, “Vẫn
còn đang trong tình trạng giằng co, bởi vì trong số kẻ tấn công có hai
lính đặc biệt đã giải ngũ, cho nên đến lúc đó có thể cũng sẽ có quân đặc chủng.”
“Lính đặc biệt…” Diệp Vũ thở ra một hơi, “Tình hình nhà của chúng tôi không biết hai vị hiểu được bao nhiêu?”
“Chồng cô là quân nhân.”
Diệp Vũ gật đầu.
“Nếu như cần thiết, không biết cô có thể đến hiện trường làm công tác tư tưởng một chút hay không?”
“Nếu là lính đặc biệt giải ngũ, như vậy thì trong lòng đều có tư tưởng phải
vượt qua thử thách. Làm công tác tư tưởng như vậy là rất uổng phí.” Diệp Vũ nói thật, “Huống chi, bọn họ nếu đã chọn bước lên con đường tội phạm này, chỉ sợ không có ý định quay đầu lại.”
Hai cảnh sát nhìn thấy trong tình huống này cô còn có thể tỉnh táo đến vậy, cảm thấy rất khiếp sợ.
“Tình huống rất xấu đúng không?” Diệp Vũ đưa ra kết luận.
Cảnh sát yên lặng gật đầu, người thân quá mức tỉnh táo khiến cho những người tham gia phá án như bọn họ cũng không chống đỡ nổi.
Sự kiện lần này khó giải thích nhất chính là có hai lính đặc biệt giải
ngũ, cho dù dặc cảnh lên cũng không dám chắc chắn sẽ không làm cho con
tin bị thương. Nếu không thể bảo đảm con tin được an toàn sẽ không có
cách nào để chủ động tiến công, cho nên hiện tại chỉ có thể giằng co.
Chuyện phiền phức thêm nữa là đây là hội quán cao cấp, người ở bên trong không giàu cũng quý đã kinh động đến không ít cấp lãnh đạo, sợ rằng quân đội
thật sự có khả năng sẽ là quân đặc chủng.
“Chỉ là, bây giờ đến hiện trường luôn tốt hơn, có lẽ có thể có chút tác dụng gì đó.”
Hai cảnh sát nhìn nhau, nghe những lời này của cô họ cũng cho rằng cô sẽ không đến hiện trường mà không làm được gì.
Đối với việc con dâu muốn đến hiện trường, mẹ Tiêu phản đối kịch liệt.
“Sao con có thể đi được, bây giờ con cũng có thai rồi, đã có nhiều cảnh sát như vậy, con không cần phải đến đó.”
“Mẹ, con chỉ đến đó xem một chút, mẹ không cần phải lo lắng. Mẹ còn không
biết con à, con rất nhát gan rất sợ chết, sẽ không lấy bảo bảo trong
bụng mình ra đùa giỡn.”
“Không được… Tại sao có thể để cho con đi, hay là mẹ đi.”
“Mẹ,” Diệp Vũ dùng sức cầm tay bà, “Con đi, mẹ yên tâm, con nhất định bình an trở lại.”
Lúc mẹ Tiêu còn đang lo lắng trong lòng, Diệp Vũ đã đi theo hai cảnh sát.
Bất luận như thế nào cũng muốn xem tình hình hiện trường như thế nào cô mới có thể yên tâm, dù chỉ là một phần vạn hi vọng cũng không muốn Tiêu
Triệt phải nuối tiếc.
Nếu cô đã gả cho quân nhân, như vậy cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt gánh
vác lấy gánh nặng hai gia đình. Bây giờ chính là lúc khảo nghiệm quyết
tâm của cô.
Cảm tạ Thái hâu và lão đầu từ nhỏ đã rèn luyện cô trong khổ cực, lúc này Diệp Vũ cảm thấy xuất thân của mình là vô cùng may mắn.
Đến hiện trường, gặp phải nhân viên cứu hộ chuẩn bị đi vào bên trong.
Đặc cảnh đã tổ chức cứu lần thứ nhất, đáng tiếc là thất bại, đả thương phải bọn cướp, cũng kinh ngạc trong số con tin có người có thân phận, cho
nên tên cướp bị thương cũng tấn công lại, con tin cần cấp cứu.
Dưới tình huống này nói không dễ nghe chính là, có khả năng là có đi không
có về. Nhân viên cứu hộ cũng là người, cũng sợ chết, hơn nữa đối phương
còn trực tiếp chỉ định nữ bác sĩ y tá. Việc này quả thực càng nguy hiểm
hơn.
Phụ nữ dưới tình huống như vậy đều là những người yếu thế, đối mặt với tội
phạm có vũ khí, phụ nữ bình thường nghe đến đều đã nhũn hết chân tay.
Chính là quân y, tư cách quân sự bình thường cũng chưa là gì, sở trường của bọn họ là ở trên bàn mổ, không phải là đấu vũ khí.
Diệp Vũ thấy sắc mặt nhân viên cứu hộ trắng bệch, hơi nhếch môi, trong lòng cảm thấy không còn sức lực.
Quân y trong chục năm hòa bình, trừ phi là kiểu bệnh viện dã chiến, tư cách quân sự thật ra đều không vượt qua được thử thách.
“Xin hỏi, cô là đồng chí Diệp Vũ