
thấy ba chữ “Tô Thiển chi”, bên cạnh còn có chú thích, viết:
Liễu Hoa Hiên.
Ta cảm thấy nơi nào đó trong tim bỗng co rút mạnh, chỉ còn một khoảng trống đau đớn. Vì thế ta không nhịn được cứng người, thấy ta an tĩnh, Quán Thanh U và Mộc Tử Du cũng quay đầu nhìn ta, Quán Thanh U liếc nhìn sổ mệnh cách trong tay ra, vội giựt lại, đúng là phá lệ!
Nàng ta nhìn ta cười khỉnh: “Về chuyện đó, các ngươi chuẩn bị đi, ta đi bắt người!”
Dứt lời, nàng định bay đi. Ta gắt gao nắm tay nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
Qua hồi lâu, ta mới chậm rãi mở miệng: “Thật đúng là hắn?”
Nói xong mới biết, giọng nói của ta đã khàn khàn. Nàng khẽ thở dài, gật đầu nói: “Tiếu Tiếu, ngươi vốn chỉ là một gốc cây u lan, tội tình gì phải lưu luyến không buông? Đã nhiều năm rồi, chuyện nên quên ngươi hãy quên đi.”
Ta nói: “Thanh U Ti Mệnh, khúc mắc này ta sớm đã quên. Ta chỉ là…” Ta giơ tay đặt trên ngực: “Chỉ là nơi này của ta còn đau thôi.”
Quán Thanh U cắn môi. Ta bật cười, buông tay nàng ra, đẩy nàng một cái rồi vẫy tay: “Ngươi nhanh đi tìm con chim chết kia đi, bằng không chúng ta đều không gánh nổi đâu.”
“Ngươi…”
“Đi mau đi mau.” Ta vội vàng đuổi nàng và Mộc Tử Du: “Hai đại thần các ngươi, đừng ở chỗ này làm phiền ta.”
Ta xoay người bước vào trong, đóng cửa trúc lại. Gió nhẹ thổi vào, ngoài cửa vang lên tiếng gió xào xạc, ta thấy Mặc Băng Khiết đang đứng bên bàn đề bút vẽ tranh, chớp mắt đó, ta lại cảm thấy lòng thư thái.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta cười dịu dàng, bóng trắng trong gió lay động, khuôn mặt lại nhất thời nhu hòa mềm mại.
Hắn chỉ điểm tâm không biết từ đâu có đang đặt trên bàn, hỏi ta: “Ta mới đến phòng bếp chuẩn bị điểm tâm, ngươi thấy đói thì ăn tạm đi. Nếu thấy sơ sài quá thì giờ chúng ta quay về, được không?”
“Không sao.” Ta bước lại bàn, bưng một đĩa điểm tâm, nằm xuống tháp trúc. Hắn cười khẽ, nhìn ta một lát rồi lại cúi đầu.
Gió nhẹ vờn quanh khiến rừng trúc ngoài phòng lay động, tiếng gió thanh thúy truyền đến, nhưng không quấy nhiễu bầu không khí tĩnh lặng này. Ta uống trà, ăn bánh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn, bỗng nghĩ tới chân thân của hắn. Song, ta là thượng thần, ý nghĩ ấy kỳ thật chỉ là thoáng qua. Nhớ đến chuyện xưa, dù chỉ là thoáng nhớ nhưng ta vẫn không muốn.
Trong lòng suy nghĩ mông lung, hai mắt ta dừng lại trên người hắn, không di chuyển, một lát sau, hắn như phát hiện, ngẩng đầu lên, nở nụ cười nói với ta: “Tiếu Nhi, nàng nhìn ta như vậy khiến ta rất vui!”
Bị hắn trêu chọc, ta lại lần đầu tiên cảm thấy khuôn mặt già nua của mình đỏ lên, liền quay đầu đi, giấu đầu hở đuôi nói: “Ta chỉ ngẩn người thôi.”
Hắn lắc đầu, cũng không nói tiếp, cúi đầu tiếp tục bức hoạ còn dở. Một lúc sau, hắn lại nói: “Dù là ngẩn người, ta cũng vẫn vui sướng, vì trước đây nàng ngay cả ánh mắt cũng đều keo kiệt với ta.”
Lời này làm ta không khỏi ấm lòng, dù tim ta, bất quá chỉ là một lá bùa.
Ta thốt ra, ngữ khí tuy là vui đùa nhưng vẫn ẩn chứa sự thẹn thùng của một cô gái: “Nếu ngươi cho rằng hành vi quái dị có thể câu dẫn người khác thì có thể trổ tài giữa đám đông, sợ gì không ai nhìn ngươi?”
Hắn cười khẽ, buông bút xuống đến ngồi cạnh ta, nhẹ cầm tay ta, chăm chú nhìn ta nói: “Vậy nàng có chú ý không?”
Ta không biết vì sao, nhưng lại không dám nhìn hắn, chỉ nhìn biển trúc bên ngoài cửa sổ: “Ta là thường nhân, tự nhiên sẽ chú ý.”
“Ta ghi nhớ!” Hắn làm như phải đi, buông tay ta ra. Vì thế ta không nhịn nổi quay đầu, muốn nhìn xem hắn làm gì, nhưng vừa quay đầu, hắn liền đột nhiên ôm lấy ta, nghiêng người.
Phút chốc ấy, trên người hắn và ta cùng thoảng qua hương lan thanh khiết, ta hơi hoảng hốt, lại nghe hắn buồn cười: “Mở miệng!”
Ta cuối cùng cũng không giãy dụa được nữa.
Vả lại, lão nhân gia ta gần đây liên tục nằm mộng xuân, có lẽ là tư xuân, nhưng thân thể này là của nữ tử, tình huống này…
Nhưng bất chấp ta tự hỏi tự trả lời, cũng vẫn phối hợp với hắn. Bên tai nghe được tiếng hít thở của hắn dần gấp gáp, ta biếng nhác hé mắt đã thấy trên người hắn phát sáng, nguyên thần dường như đang từ từ hiển lộ.
Ta mở to mắt, muốn thấy rõ ràng, hắn lại như phát hiện ra, nguyên thần sắp thành hình lại đột nhiên biến mất. Hắn thở gấp khẽ tách khỏi ta, trước sự kinh ngạc của ta, hắn cười nhẹ, lướt qua môi ta, trong mắt có chút nghiền ngẫm: “Muốn nhìn?”
“Ngươi…” Ta giật mình, đột nhiên nhớ ra, ta đã dùng pháp khí phong ấn hắn nhưng vẫn không thể nhìn ra nguyên thần của hắn. Ban đầu vì muốn lợi dụng ta, hắn ẩn đi nguyên thần, dùng pháp khí, nhưng nếu dùng pháp khí, hắn bây giờ vẫn đang bị phong ấn, nên không thể dùng pháp khí được.
Vậy…nguyên thần này…
“Cùng lắm chỉ cần chút ma vật phong ấn, ta vốn không phải ma, mấy ngày nay đem ma khí trừ bỏ, pháp khí của nàng tự nhiên cũng không còn tác dụng.”
Hắn mỉm cười giải thích, ta mới hiểu ra. Định hỏi nhiều hơn nhưng lại nghĩ, sau này cũng chẳng liên can gì với hắn nữa nên tốt nhất là đừng biết gì cả. Bởi thế, ta cười cười rồi uể oải nằm xuống, nhắm mắt lại, nói với hắn: “Tiếp tục cố gắng đi!”
“Tiếu Nhi.” Hắn bật cười, cúi người cười nói: “Nàng có vui không?”
Vui