Phù Sinh Mộng

Phù Sinh Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322424

Bình chọn: 7.5.00/10/242 lượt.

điệu nhưng so với Tống Tử Mạch lại yếu hơn nửa phần, nàng ôm ta vào lòng, động tác này thấy thế nào cũng không tự nhiên.

Ta nằm trên giường không muốn dậy, chỉ nằm im như thế, hết nhìn đông tới nhìn tây, hắn như đã phát hiện, chậm chạp mở mắt tỉnh lại, mỉm cười nhìn ta, hỏi: “Tỉnh rồi?”

Ta cười: “Ngươi sao cũng tỉnh rồi?”

Hắn mỉm cười nhìn ta, nhưng cũng không dậy, cùng ta nằm trong chăn, trả lời ta: “Ta thấy ngươi tỉnh, sợ ngươi chán nên mở mắt nhìn ngươi.”

Ta cười không ngừng, hắn lại hỏi: “Đói chưa?”

“Rồi.” Ta duỗi lưng một cái, lười nhác nói: “Nằm thêm một chút, chúng ta sẽ về. Ta hơi đói rồi.”

Hắn mỉm cười nằm cạnh ta, cảm giác quen thuộc làm ta bất giác nhớ tới từ ‘vợ chồng già’. Im lặng lát, ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ: “Diệp Tiếu thượng thần!”

Vừa nghe giọng nói này, ta lạnh toát cả người, nhảy xuống giường lao ra khỏi phòng, quả nhiên, thấy Ti Mệnh Tinh Quân một tay túm lấy Mộc Tử Du, vẻ mặt tức giận nhìn ta.

Ti Mệnh Tinh Quân này ta không phải mới chỉ gặp một hai lần, ngày thường ta thường tìm nàng uống rượu, chúng ta quan hệ rất tốt, thời gian qua luôn đối đãi thân hoà, nhưng lúc này nhìn vẻ mặt nàng hết sức phẫn nộ, ta trong lòng chửi rủa Phượng Nhi.

“Hả, Thanh U Ti Mệnh, sao ngươi lại tới đây?” Ta cười haha, tiến tới kéo Mộc Tử Du đáng thương xuống, Quán Thanh U, cũng chính là Ti Mệnh Tinh Quân, nàng nắm áo ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Họ Diệp kia, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện này là sao? Ta đã nói mà, Tống Tử Mạch gần đây cứ kỳ quái thế nào ấy, hoá ra là ngươi phá rối, họ Phượng kia đâu?”

Ta mồ hôi lạnh chảy ròng, vừa nâng tay lau mồ hôi, vừa kéo tay Quán Thanh U xuống khỏi cổ áo rồi nói: “Chuyện là, Thanh U Ti Mệnh, ngươi hãy nghe ta nói, chuyện là thế này.”

Dứt lời, ta thân thiết kéo Thanh U qua một bên, cùng nàng nói chuyện, đem sự tình từ đầu đến cuối kể lại hết một lượt, thuận tiện đem trách nhiệm chối không còn một mảnh. Mộc Tử Du ở bên trợn mắt, bị ta dùng pháp thuật che miệng nên không thể nói được gì, chỉ có thể giương mắt nhìn.

“Thanh U Ti Mệnh, chuyện này cũng không liên quan đến ta.” Ta nước mắt nước mũi ròng ròng: “Ta đều bị bọn họ bức bách thôi. Ngươi đừng nghe họ vu khống ta, tuyệt đối là ác ý! Ta vẫn luôn đứng về phía Thiên Đế, về phía ngươi mà!”

“Ngươi không thấy mất mặt hả?” nghe ta nói, Quán Thanh U nhăn mày, tay vừa lật liền hoá ra một quyển sách, cả giận nói: “Các ngươi làm vậy thật là hỗn trướng! Chuyện lớn như thế mà không báo cho ta biết trước!”

“Thanh U Ti Mệnh, chúng ta sai rồi, ngươi tha cho chúng ta đi, đừng báo lên Thiên Đế. Mặc Tử Dạ tâm tư ngoan độc, ấy không, chính trực. Ngài nhất định sẽ chỉnh chúng ta đến chết mất… chúng ta giao tình bao năm nay, Thanh U Ti Mệnh, ngươi sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta đi vào con đường chết chứ?”

Ta hai mắt đẫm lệ, nhân tiện giải phép cho Mộc Tử Du, nhấn đầu nàng xuống, ghé vào tai nàng thì thầm: “Van xin!”

“Thanh U tỷ!!” Vừa nghe ta nói, Mộc Tử Du lập tức thuần thục xông lên, cùng ta một trái một phải lôi kéo tay áo Quán Thanh U, cố gắng chớp lấy chớp để đôi mắt.

Quán Thanh U thấy chúng ta như thế thì hừ mũi, kỳ quái nói: “Aiss, Thiên Đế nào dám phạt các ngươi? Các ngươi một là thiên quân, một là thượng thần U Minh Phủ, một là thần thú thượng cổ, hai tiên quân, phạt các ngươi? Thiên Đế chúng ta còn sợ các ngươi liên thủ quậy tưng thiên đình ấy chứ! Mấy vạn năm qua, các ngươi tạo nghiệt còn chưa đủ sao? Các ngươi còn sợ cái gì?”

“Ấy, trăm ngàn lần đừng nói vậy.” Tội danh này lớn thế, ta vội nói: “Thanh U Ti Mệnh, ngươi biết ta nhát gan, vẫn luôn tuân thủ thiên quy mà!”

“Thanh U tỷ!!”

Ta còn chưa nói xong, đã bị Mộc Tử Du ngắt lời. Thấy Mộc Tử Du lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, nước mắt lưng tròng, người thấy cũng chua xót tội nghiệp.

Ta nhìn thấy Quán Thanh U rõ ràng run bắn lên, sau đó lại nghe Mộc Tử Du nói: “Không cần phiền Thanh U tỷ, phạt thì phạt, Tử Du và chủ tử sẽ cũng nhau chịu phạt. Dù là thiên hoả, lôi điện…”

“Ngươi nói linh tinh cái gì?” Quán Thanh U lạnh lùng nhìn, rét không tả nổi, ta lui từng bước, âm thầm đánh giá không khí bất thường giữa hai người. Mộc Tử Du quay mặt, tiếp tục nói: “Dù sao ta chết cũng đã chết, Thanh U tỷ, ngươi sau này hãy tự chăm sóc mình. Tuy rằng Tử Du vẫn… vẫn..”

Nói tới đây, Mộc Tử Du liền ngập ngừng. Ta nhìn thấy da mặt Quán Thanh U run lên, rốt cục, nàng tức giận hét lớn: “Đủ rồi, đừng nói nữa, lão nương xui xẻo, lão nương quen biết giỏi, gặp phải các ngươi xem như lão nương xui tám đời.”

Dứt lời, nàng vứt quyển sách trên tay xuống, chỉ vào mặt ta nói: “Họ Diệp kia, ta xem như sợ các ngươi rồi, ngươi cho ta là đồ ngốc sao, ta cùng Giản Hề thiên quân đi bắt con chim chết toi kia, còn nữa, chỉ lần này thôi! Không – có – lần – sau!”

Lần sau không được viện lý do này nữa?!

Trong lòng ta cười đến là đắc ý, thẳng thắn mà nói Mộc Tử Du quả nhiên có năng lực, đánh thẳng vào lòng địch, có Mộc Tử Du ở đây, sợ gì lần sau nàng không tiếp tục khai ân?

Vội nhặt sổ mệnh cách của nàng lên xem, vừa mở ra, ta lơ đãng liếc mắt một cái, liền


80s toys - Atari. I still have