
y bình thản nói: “Hiện thực một chút cũng tốt,
hiện giờ tao không hề có chút hứng thú nào với hôn nhân và đàn ông”.
“Thế mày có hứng thú với cái gì?”.
“Tiền”.
Tiền bạc có thể nuôi sống cô, có thể thỏa mãn ham muốn
vật chất của cô, có thể mua căn nhà thuộc về riêng mình, có thể khiến cô không
bị đói khát lúc về già. Có tiền trong tay, cô có thể không phải lao đầu đi làm
như ngày trước, mệt thì kiếm ít đi một chút, cũng bớt đi việc giả lả nịnh nọt
khách hàng. Tóm lại, Phùng Hy cảm thấy hiện tại đối với cô tiền bạc quan trọng
hơn rất nhiều so với việc đi tìm một người đàn ông khác.
Tám năm đã làm thay đổi dáng vẻ bề ngoài của cô, và
cũng làm thay đổi cả mối quan hệ giữa cô và anh. Cô biết cách đòi hỏi quyền lợi
cho mình, dù đối phương là anh cô cũng không còn tin tưởng.
Việc thành lập phòng đấu thầu diễn ra thuận lợi ngoài
dự đoán. Phụ Minh Ý mới đến công ty, chưa nắm được tình hình chung, phó tổng
giám đốc Vương đã ngắm chuẩn thời cơ này, đề nghị thành lập bộ phận mới.
Có khoản lợi nhuận mỗi năm hai triệu rưỡi của tổng
công ty nâng đỡ, bản thân công ty con cũng được nhận một số nghiệp vụ đấu thầu,
xét trên mọi phương diện đều là cách sắp đặt có lợi mà không có hại. Từ giám
đốc bộ phận trở lên trong công ty tham dự cuộc họp này, không có phiếu nào phản
đối. Phó tổng giám đốc Vương tươi cười nhìn mọi người, rất hài lòng với kết quả
này.
Ba vị sếp của công ty, một tổng một phó tổng, còn có
cả một kỹ sư. Tổng giám đốc Lưu là lớp sinh viên, nghiên cứu sinh đầu tiên sau
khi chế độ thi đại học được áp dụng trở lại vào thập kỷ bảy mươi. Tuổi tác đã
cao, ngoài cuộc họp thường niên của công ty, hầu như không thấy ông xuất hiện
trong công ty. Trước khi Phụ Minh Ý đến công ty, người có quyền cao nhất là
tổng giám đốc Chu. Tổng giám đốc Chu lắm bệnh nhiều tật, ở công ty con cũng như
nghỉ an dưỡng. Phó tổng giám đốc Vương một tay đảm đương tất cả mọi công việc.
Phụ Minh Ý mỉm cười nhìn vóc dáng cao lớn của phó tổng
giám đốc Vương, nghe ông kêu gọi mọi người có ý kiến thì phát biểu. Phụ Minh Ý
hiểu rằng trước khi anh đến công ty thì đây là địa bàn của phó tổng giám đốc
Vương, đương nhiên là anh không thể vừa mới đến công ty đã bác bỏ ý kiến của
phó tổng giám đốc Vương, tự gây khó dễ cho mình.
Và còn một nguyên nhân nữa chỉ có anh mới biết, đó là
người đảm nhiệm chức giám đốc phòng đấu thầu là Phùng Hy. Anh cần một người
thuộc phe mình và có địa vị nhất định trong nội bộ công ty, Phùng Hy là sự lựa
chọn tốt nhất, đề bạt Phùng Hy anh tán thành cả hai tay.
Ánh mắt anh nhìn bao quát toàn hội trường rồi thu về,
cười nói: “Đề nghị của phó tổng giám đốc Vương rất hay. Giám đốc Dương, đây
cũng được coi là nghiệp vụ mới của bộ phận cơ khí, năm nay bộ phận cơ khí lại
có thể có thêm vài triệu lợi nhuận rồi”.
Dương Thành Thượng cười nhạt nói, “Tổng giám đốc Phụ,
công trình của phòng cơ khí không dễ làm đâu! Bên này lãi bên kia lỗ. Không
bằng bộ phận vật liệu, hiện giờ có loại vật liệu nào không tăng giá chứ?”.
Giám đốc bộ phận vật liệu Trần Mông do phó tổng giám
đốc Vương một tay đề bạt nên rất lanh lợi, hiểu ý, cười nói: “Bộ phận vật liệu
cũng phải dựa vào bộ phận cơ khí đó thôi. Công trình trong tay giám đốc Dương
lớn, bộ phận vật liệu mới có cửa để cung cấp mà”.
Phụ Minh Ý rất hài lòng với sự biểu lộ kín đáo này,
đứng dậy nói: “Thôi hôm nay tạm thời như thế đã. Phó tổng giám đốc Vương, anh
thông báo với Phùng Hy, tiện thể gọi cô ấy đến phòng làm việc của tôi một lát”.
Phó tổng giám đốc Vương cũng rất hài lòng với nước cờ
Phùng Hy, Dương Thành Thượng họp xong không về phòng mình, đem theo ba nhân
viên với lý do “đi gặp khách hàng” rồi rời khỏi phòng họp. Bốn người vào phòng
trà vừa đúng một bàn, mọi người cũng hiểu nhưng không ai nói thêm điều gì.
Phùng Hy vào phòng phó tổng giám đốc Vương, thấy ông
cười rạng rỡ bèn biết ngay là chuyện này đã thành công.
“Cố gắng làm cho tốt! Giang sơn này sớm muộn gì cũng
là của những người trẻ tuổi như các cô. Phùng Hy chưa đến ba mươi đúng không?
Trẻ như thế mà đã được đề bạt làm phó giám đốc. Đương nhiên rồi, nói là phó
giám đốc, cô là người đưa ra ý kiến quyết định trong phòng đấu thầu”. Phó tổng
giám đốc Vương dáng người cao lớn, gương mặt mang đậm nét phương bắc, nói với
vẻ đàn anh.
“Cảm ơn phó tổng giám đốc Vương”. Thấy phó tổng giám
đốc Vương nói như vậy, rõ ràng là muốn bảo với cô rằng, chức phó giám đốc này
là nhờ tôi mà cô có, cô phải biết ơn tôi. Phùng Hy cũng không phải là cô gái
mới vào nghề nên đương nhiên là phải nói lời cảm ơn ngay.
Ra khỏi phòng phó tổng giám đốc Vương, cô nhìn sang
phòng tổng giám đốc với vẻ e ngại, hơi chùn chân lại, quay người bước vào nhà
vệ sinh.
Hôm nay cô mặc một bộ quần áo màu đen, tóc búi rất gọn
gàng. Mặc bộ quần áo này khiến cô nhìn gầy hơn, mặc dù không bải hoải như hôm
trước, nhưng Phùng Hy vẫn rất bi ai khi nhìn thấy hai chiếc cằm trên gương mặt
tròn trịa của mình. Cô dẩu môi, son môi màu hoa hồng không nhoen ra, khiến cho
cả gương mặt nổi bật hơn. Hôm nay nhìn mình c