Polaroid
Phù Hiểu, Em Là Của Anh

Phù Hiểu, Em Là Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325024

Bình chọn: 7.00/10/502 lượt.

ùng vợ cày lấy ruộng, trồng lấy lúa, dệt lấy vải, sinh sống trong cảnh nghèo mà lúc nào cũng giữ tròn khí tiết, đạo đức, vợ lúc nào cũng kính trọng chồng và chồng lúc nào cũng nể yêu vợ.

Mạnh Quang nghe chồng nói rất lấy làm vui vẻ. Nàng đối với chồng rất mực cung kính. Mỗi bữa cơm, đối diện, nàng nâng mâm ngang mày để tỏ lòng kính trọng chồng.

Vào buổi chiều, quán bar vắng tanh vắng ngắt, vắng đến mức có thể giăng lưới bẫy chim, vì quán vắng thế nên Phù Hiểu rất là may mắn được độc chiếm cả quầy bar. Đường Học Chính ở ngay sau cô vì cô đang ngồi trên đùi anh chàng. Anh gối đầu lên hõm vai mảnh mai của cô, vẻ biếng nhác, anh hướng dẫn cô pha chế cocktail: nguyên liệu là gì, bao nhiêu nguyên liệu thì đủ. Thỉnh thoảng, anh lại quấy cô, hôn trộm cô, sờ lén cô. Tóm lại, anh có vẻ khá là thích chí. Một bên quầy bar đã xếp đầy những sản phẩm thất bại rồi, nhưng với người mới học như Phù Hiểu thì càng thất bại lại càng khiến cô hăng hái hơn. Người lo lắng nhất thật ra là anh chàng bartender ngồi cách đó khá xa, nếu cô nàng kia cứ nghịch tiếp kiểu đó thì… Nên biết là chỗ rượu mà sếp cất ở đây đều là rượu siêu quý, ngàn vàng khó mua được đó. Chẳng qua, có vẻ anh đã lo thừa lo thãi rồi, nom cái bộ dạng thích chí của sếp anh mà xem, rất có phong thái: ‘chỉ cần người đẹp không cần giang sơn’ nha!

“Em có vài thắc mắc, có lẽ nên hỏi thẳng anh, anh nhỉ?” Phù Hiểu vừa hỏi vừa chăm chú vào việc rót rượu vào ly.

“Cái gì?”

“Có phải anh rất nhiều tiền không?” Tuy là sự thật đã sở sờ ra đấy nhưng cô vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng và hỏi anh.

“… Có lẽ là nhiều hơn người bình thường chút chút.” Đường Học Chính trả lời một cách khiêm tốn.

Quả nhiên! Phù Hiểu thầm thở dài, “Là anh nhiều tiền hay nhà anh nhiều tiền thế?”

“Nhà anh nhiều tiền hơn anh.” Tạm thời là thế.

“Anh có mấy anh chị em?”

“Năm đấy, ở thành phố Bắc Kinh, mấy ai được sinh hai con chứ?” Nhất là gia đình anh, ông cụ ủng hộ chính sách kế hoạch hóa gia đình dữ lắm.

Lại còn là… con trai một cơ đấy?! Phù Hiểu càng rầu, lắc bình lắc lọc xọc cả, con nhà giàu… cô thế nhưng vớ phải con nhà giàu! “Sao hồi trước, ngài không khoe ưu thế này của ngài ra?” Nếu khi chưa yêu mà cô biết gia đình ông anh này có điều kiện đến vậy thì nhất định cô sẽ chuồn nhanh như thỏ. Bây giờ thì xong rồi, dù biết nhà anh rất rất giàu, cô cũng không nỡ xa anh.

“Hả, là ưu thế ư?” Đường Học Chính tỏ vẻ sực hiểu ra gì đó.

… Đồ mưu mô. Phù Hiểu càng hiểu sâu hơn về sự lợi hại của anh, rốt cuộc là anh ấy phát hiện ra cô ác cảm với những người có tiền bằng cách nào.

“Thế mà em không nói sớm, anh còn tưởng em không quan tâm mấy chuyện tiền nong đó.” Quả thực là cô không quan tâm đến tiền, nếu không khi biết anh thật ra rất lắm tiền, cô đã không rầu rĩ thế này.

“Hừ.” Phù Hiểu học anh, khẽ hừ bày tỏ sự bực tức.

“Giận rồi à?” Đường Học Chính cọ đầu vào cổ cô, “Lúc đó anh không nghĩ được nhiều chuyện đến vậy, em đừng giận.”

Anh hiểu rõ cô gớm! Phù Hiểu mềm lòng, không giận nữa. Cô mím môi cười, “Đồ xấu xa.” Để cô có cố thế nào cũng không sao trốn khỏi lưới tình của anh cho được.

“Đồ xấu xa ư?” Đường đại thiếu gia nhướng mày, “Phù tiểu thư đã cất nhắc anh vậy, thì anh phải hành động sao cho xứng với tội danh này mới được.” Dứt lời, vuốt quỷ của anh lần xuống, định chui vào trong áo cô.

“Anh chàng tốt bụng ơi.” Phù Hiểu giữ tay anh lại xin tha, anh chàng này chẳng sợ gì sất nhưng cô thì sợ nhiều thứ lắm.

“Tốt chỗ nào?” Muốn chuồn hả, sao anh cho cô qua cửa dễ thế được, chí ít cũng phải để anh chấm mút tý đã.

Phù Hiểu cũng biết là anh đang tròng ghẹo mình, má cô ửng hồng. Cô đang nghĩ cách dụ khị anh thì chuông điện thoại của Đường Học Chính vang lên.

“Điện thoại của anh kìa.” Sợ anh chưa nghe ra, cô còn cố nhắc một câu.

Anh liếc chiếc di động đặt trên bàn, khi thấy tên người gọi, mắt anh thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, “Tạm thời tha cho em đó. Anh đi gọi điện thoại đây. Em nhớ phải ngoan đấy, đừng đi lung tung.” Thơm cô thêm một cái nữa rồi Đường Học Chính mới cầm di động rời đi.

Anh đang trông trẻ con đấy hả. Càng ngày cảm nghĩ này càng mãnh liệt trong cô.

Chướng ngại vật luôn cản đường cô đi chỗ khác rồi, cô cũng có thể tập trung vào trò chơi mới này rồi, ừm, Green Grasshopper… pha chế thế nào ý nhỉ?

Đám nhân viên của quán bar thấy cô có một mình cũng không dám đi đến bắt chuyện. Họ tập trung làm công việc của mình, thỉnh thoảng nhìn trộm cô đồng thời đoán: rốt cục cô gái trẻ mà sếp họ ôm đến hấp dẫn ở điểm gì.

Thế nên Phù Hiểu mới có thể tập trung hoàn toàn vào việc pha chế ly rượu mới này. Pha xong, cô đang định lên mạng ngó xem mình đã pha đúng chưa thì một giọng nói vang lên trên đầu cô, “Cho một ly Whisky đá.”

Cô ngẩng lên thì thấy một người đàn ông trẻ, mái tóc bạc như tôn lên vẻ phong lưu nơi đôi mắt hoa đào của anh chàng. Cô từng gặp người đàn ông này rồi, anh ta là bạn của Đường Học Chính, tên là Mạc Vu Phi thì phải. Có vẻ anh ta tưởng nhầm cô là bartender. Cô nhìn ra sau, chẳng biết bartender đi đâu rồi nữa. Thế là cô đành tự lực cánh sinh, tìm chai Whisky trong tủ rượu