
của cô.
Những tiếng cười đùa, tiếng huýt sáo và tiếng hú hét rộ lên, âm thanh lớn đến mức mọi người xém thủng màng nhĩ.
Cuối cùng cô cũng biết cái cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm của một ngôi sao là thế nào rồi. Phù Hiểu quả thật là… không kiêu ngạo nổi. Đến tận khi hai người đã xuống đến bãi đậu xe dưới hầm mà cô vẫn thấy đầu óc quay mòng mòng: Rốt cuộc người mình chọn là người như thế nào vậy, trên đời này, liệu có bao nhiêu ngời đàn ông có thể làm những việc anh làm tối nay một cách thản nhiên như anh đây?
Tâm trạng Đường Học Chính thì đang rất tốt, anh đi trước, kéo tay cô. Dù có không ngoái đầu lại thì anh cũng biết vợ anh lại đang e thẹn. Anh không khỏi mỉm cười, năm ngón tay anh đan vào năm ngón tay cô, mười ngón tay của họ quấn chặt lấy nhau, cuối cùng cô cũng là của anh rồi.
Anh rút chìa khóa ra mở cửa xe, hôm nay anh đi chiếc xe mà anh mua để Phù Hiểu tập lái đến. Anh chưa kịp mở cửa xe cho cô thì một âm thanh phá hỏng bầu không khí yên bình nơi đây bỗng vang lên: “Ra mày đi cái xe rách này à?”
Đường Học Chính điềm nhiên ngẩng đầu lên, như thể anh đã biết từ trước là Lưu Minh Đức sẽ dẫn theo vài tên lâu la và cả lũ mặt sẽ đằng đằng sát khí đi về phía họ vậy.
“Hôm nay, Gia đang vui, không muốn để lại ấn tuợng về sự bạo lực với vợ Gia.”Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Phù Hiểu hòng trấn an cô rồi anh đóng cửa xe lại cho cô khi cô đã vào trong.
“Thế nào? Sợ rồi hả? Muốn chạy phải không?” Lưu Minh Đức lao đến, đá thật mạnh vào chiếc xe, hôm nay y đã khiến gã trở thành trò cười trong mắt mọi người, giờ y còn muốn rời đi một cách dễ dàng như vậy ư?
“Hê hê, thật ra tao cũng không có ác ý gì đâu, chỉ muốn mời mày uống một cốc bia thôi.” Thứ này vốn là chuẩn bị cho ca sĩ của quán bar để tạo nên một tiết mục thú vị. Một tên lâu la nghĩ đến cảnh Đường Học Chính trở thành thằng hề sắp xảy ra nên hớn hở lắm.
Bỏ thuốc vào đồ uống có cồn là cách làm hèn hạ nhất trong các cách làm hèn hạ, Đường Học Chính còn tuởng là thời nay đã hết người xài cái trò ba xu ấy cơ: “Chúng mày muốn làm gì?” Anh tựa vào cửa xe bên ghế phụ, hỏi với vẻ cực kỳ bình tĩnh. Nếu bọn chúng bỏ thuốc rồi để anh cùng Phù Hiểu ở với nhau thì không biết anh có nên thuận theo tự nhiên không nhỉ? Anh nghĩ một cách tà ác.
“Tao chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn cho mọi người đuợc thuởng thức sự quyến rũ của ông khách xộp là ngài đây thôi.” Lưu Minh Đức rút chiếc còng tay mà nãy giờ gã giấu trong bụng ra, “Còng mày ở bãi đỗ xe, không biết mày đã hài lòng về số luợng người xem hay chưa?”
Đường Học Chính thất vọng quá, quả nhiên là chuyện tốt của anh không thể thành mà?
Phù Hiểu cũng loáng thoáng nghe được, cô không ngờ Lưu Minh Đức lại là người như vậy, hôm qua nhìn mặt gã còn rõ là thật thà, đúng là biết người, biết mặt nhưng không biết lòng mà. Cô hãi quá, may mà phát hiện sớm…
“Phù Hiểu, em không phải lo đâu, tôi sẽ để lại chút ít cho em, tôi còn phải đưa em lên giường của Cung ca nữa.” Đã là bạn làm ăn với nhau thì nên thể hiện chút thành ý chứ nhỉ, chắc gã sẽ chụp cho cô ả mấy tấm ảnh mát mẻ gì đó, để về sau cô ả ngoan ngoãn làm người đàn bà của Cung ca.
Đường Học Chính từ tốn mỉm cười, hình như trước giờ vẫn chưa có ai là dám có ý đồ với người đàn bà của anh: “Mày tên gì?” Đáng lưu làm kỷ niệm.
“Sao nào, mày còn mơ mộng đến việc trả thù ư? Ông đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ: Lưu trong Lưu Bang, Minh trong thông minh, Đức trong đức cao vọng trọng, là Tổng giám đốc Công ty Bất động sản Quang Minh, đã nhớ kỹ chưa? Hả gối thêu hoa?”
Anh nhớ kỹ lắm rồi, đâu có nhiều thằng ngu tự giới thiệu lý lịch, chờ anh đến xử lý như gã này chứ.
“Lưu ca, biển xe…” Một tên lâu la nãy giờ vẫn im ỉm bỗng nhiên tròn mắt lên nhìn rồi vội ghé vào tai gã nói thầm.
Biển xe? Lưu Minh Đức lập tức cúi xuống nhìn, gã giật mình khi thấy biển xe đuợc mở đầu bởi những chữ lớn màu hồng và theo sau là dãy số may mắn. Không ai dám làm giả… loại biển xe chỉ dành cho các lãnh đạo này! Ai ngờ loại biển xe này bỗng nhiên lại xuất hiện trên một chiếc xe tầm thường cơ chứ!
Thấy gã biến sắc thì Đường Học Chính vặn vặn cổ, anh như một con báo đang vận sức chuẩn bị vồ mồi, thong thả tiến lên trước hai bước.
“Ê, mày…” Gã định hỏi thêm cho rõ nhưng đã không còn cơ hội nữa rồi, một bàn tay to bản bay đến và sau đó là tiếng vang do có một người ngã xuống đất.
Chỉ một chiêu là có thể nhìn ra chênh lệch thực lực giữa hai bên rồi, kinh nghiệm được tôi luyện do đánh nhau và kinh nghiệm được tôi luyện do những hoàn cảnh vào sinh ra tử trong quân đội đâu có cùng bản chất cơ chứ, đặc biệt với một người ‘giấu tài’ như Đường Học Chính thì bọn này chỉ lũ tép riu tự đưa mình đến mồm cá mập mà thôi, còn chẳng đủ anh nhét kẽ răng.
Và Đường Học Chính cầm lon bia tươi mà anh vừa cướp được rồi ngồi xổm xuống cạnh gã Lưu Minh Đức đang nằm rên i ỉ dưới đất, lon bia vẫn chưa sóng một giọt nào: “Gia không muốn phí nơ ron thần kinh, thôi thì xài cái chiêu thiếu sáng tạo này của mày vậy.” Dứt lời, anh dùng một tay lôi gã đến trước chiếc Toyota[1'> màu lông chuột, vừa hay là anh tìm