
n là Đường phu nhân rất vui. Bà kéo tay anh, nhìn trái nhìn phải, thấy trên mặt anh có vết cắt thì kinh ngạc thốt lên.
“Không có gì. Nào, mẹ, hai mẹ con mình đi ăn thôi.”
“Tốt, đi thôi, Thiển Thiển, chúng ta ăn cho cậu chàng rỗng túi luôn.” Đường phu nhân cười dài, quay lại gọi.
“Cô, con không đi đâu.” Tiêu Thiển Thiển mỉm cười chối khéo.
“Con nói gì vậy, A Chính nhà cô không keo kiệt đến mức đó đâu, thêm con nữa cậu chàng vẫn mời tốt.” Đường phu nhân nháy mắt với con trai, ý bảo anh nói gì đó.
Vì là mẹ anh yêu cầu nên Đường Học Chính tỏ thái độ rất hợp tác, “Nếu đã gặp thì cùng dùng bữa luôn.”
Tiêu Thiển Thiển cười lạnh, “Chỉ sợ tâm trạng của Đường đại thiếu gia ngài lúc tốt lúc không.”
“Đúng rồi, lần trước anh chọc tức Thiển Thiển, người ta còn chưa nguôi giận đâu đấy. Chiều nay anh đi với Thiển Thiển đi, xem con bé thích gì thì mua tặng con bé, coi như quà tạ lỗi.” Nhân cơ hội này, Đường phu nhân dặn con.
Đường Học Chính cười cười, “Được, không thành vấn đề.”
Một tia kinh hỉ thoáng lóe lên trong mắt Tiêu Thiển Thiển, cơn tức của cô nàng chả bay đến chốn nào rồi.
Trong bữa ăn, khi Tiêu Thiển Thiển tạm rời bàn, Đường Học Chính bảo với mẹ: “Mẹ, con chiều ý mẹ một lần thì mẹ cũng phải chiều ý con một lần.”
“Mẹ đã bao giờ không chiều ý anh nào?” Đường phu nhân nhấp một ngụm vang đỏ, chợt bà đính chính lại một cách cảnh giác, “Trừ chuyện Phù Hiểu ra.”
“Được, không nhắc đến cô ấy, mẹ nhớ là mẹ đã nhận lời con rồi đấy nhá. Tối nay hai mẹ con mình nói chuyện sau.”
Thấy anh chàng đồng ý đến là dứt khoát, Đường phu nhân cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý luôn.
Cơm nước xong xuôi, Đường phu nhân nói là còn có việc nên đi trước, Đường Học Chính vắt chéo cặp chân dài, ngả người ra sau, tựa vào ghế lưng ghế, nói: “Tiêu đại tiểu thư, cô thích đồ chơi gì nào?”
“Hừ, anh đang dỗ trẻ con đấy hả, nếu anh muốn xin lỗi thì đi chỗ này với tôi.”
Đường Học Chính cười cười tỏ vẻ thế cũng được.
Nửa giờ sau, hai người vào một quán bida trong một trung tâm thương mại. Quán này là khuê mật của Tiêu Thiển Thiển mở, kiến trúc bên trong quán mềm mại, nhã nhặn, thanh u rất con gái. Trong sảnh lớn của quán có khoảng bảy, tám bàn bida, vì là ban ngày nên chỉ có hai bàn là có mấy người khách đang chơi.
Tiêu Thiển Thiển cong môi cười với Đường Học Chính, nói: “Ai thèm quà anh tặng, đánh với tôi một ván bida coi như anh đã tạ lỗi với tôi rồi.”
Đường Học Chính nhíu mày, đút hai tay vào túi, dẫn cô nàng vào quán.
Một cô gái xinh đẹp trong bộ đồng phục nhân viên tiến đến đón họ, hỏi hai người họ có cần nhân viên phục vụ hướng dẫn chơi không. Chợt, giọng bà chủ quán truyền đến từ sau lưng cô nàng: “Nếu hai người họ gọi nhân viên phục vụ đến hướng dẫn chơi thì là họ đến đá quán tôi đó.”
Cô nhân viên xinh đẹp đi xuống, một cô gái trẻ tuổi, cao gầy, vận bộ đồ thể thao mỉm cười, ra đón họ. Cô ngẩng lên nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mặt, “Nhất định anh là “Đường thiếu,” tôi nghe danh anh đã lâu, tôi là Ninh Ninh.”
Nhìn thẳng vào khuôn mặt dù đã trang điểm tỉ mỉ cũng không che được vẻ nhợt nhạt, Đường Học Chính chỉ gật đầu, không thèm đáp lời.
“Tìm cho tụi tớ một bàn yên tĩnh vào nhé, lâu rồi tớ không tới chỗ cậu thư giãn.” Tiêu Thiển Thiển nói.
Ninh Ninh gật đầu, tự mình dẫn bọn họ vào bàn bida trong cùng phía bên tay phải, bức tường cạnh đó có treo một bể cá cảnh, không gian sáng sủa, tươi vui.
“Cậu không bận gì thì ở đây chơi với tụi tớ mấy ván nha.” Tiêu Thiển Thiển nói, “Lâu rồi tớ không gặp cậu.”
“Tớ chỉ sợ tớ sẽ chói sáng quá thôi.” Ninh Ninh cười nói bóng.
Tiêu Thiển Thiển liếc anh chàng đứng cạnh mình một cái, “Yên tâm đi, với người nào đó thì càng nhiều người đẹp càng tốt.”
Thế là Ninh Ninh ở lại, Tiêu Thiển Thiển để cô nàng đọ với Đường Học Chính ván đầu tiên. Đường Học Chính cũng lâu rồi không chơi bida, hơn nữa hôm nay anh có phần bồn chồn, bắn vài phát bóng mà chưa có trái bida nào lọt lỗ. Ninh Ninh có phần do dự nói: “Đường thiếu, hay chúng ta tập đánh trước đã nhé? Tuy hôm nào tôi cũng ở đây nhưng lâu rồi không chơi, cũng có hơi cứng tay.”
Tiêu Thiển Thiển đang đứng cạnh đó đùa cá cảnh liếc họ một cái, “Cứ mặc kệ anh ta, anh ta chơi giỏi lắm. Hồi trước, anh ta mà chơi là chẳng ai trong tụi tớ chạm được vào bóng.”
Đường Học Chính châm một điếu thuốc, “Cô chơi đi.”
Tiêu Thiển Thiển giễu anh, “Thế nào, có bida mà Đường đại thiếu gia cũng không biết đánh ư.”
“Trình của cô có thế thôi à.” Đường Học Chính cười cười.
Tiêu Thiển Thiển hốt hoảng, trong trí nhớ của cô, anh chưa bao giờ chịu được kiểu khiêu khích đó, lúc nào cũng ngông nghênh như thể cả thế giới nên quỳ dưới chân anh. Vốn cho là anh không hề thay đổi, nhưng kỳ thật… có ai là không thay đổi đâu?
“À này, tôi có một trò chơi mới, muốn được Ngoạn Gia duyệt?” Cô bỗng thấy anh rất xa rất xa, cố tìm một đề tài có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người họ.
“Ừ, cô xác định rõ cô muốn làm gì đi, rồi đưa bản kế hoạch cho tôi, càng chi tiết càng tốt.” Ý hay đó, cho cô ả đỡ đến làm phiền anh.
“Xác xuất thành công?”
Đường Học Chính nhả một vòng khói, co