
thế.
Mà yêu cầu duy nhất để ông ta cứu nàng, là nàng phải gả cho nhi tử của ông ta, trời mới biết tại sao ông ta có thể có nhi tử.
Vừa bắt đầu, Trì Nam tất nhiên không muốn, nhưng nhớ tới trách nhiệm trên
vai và mối thù chưa báo, nên chỉ đành phải cắn răng đồng ý với ông ta.
Nhưng nàng không ngờ, kết hợp với Chu Phú, cũng không khổ sở như tưởng tượng, mặc dù không có long trời lở đất, thề non hẹn biển, cũng không có vinh
hoa phú quý, mỗi ngày đều là cơm rau dưa, nhưng Chu Phú luôn có thể mang đến sự cảm động cho nàng trong lúc bình thản, từ từ vào tim, vòng vòng
tận xương, chưa từng có ai thương nàng như Chu Phú, cho nàng tình yêu
chân thật nhất, tinh khiết nhất trên đời này, nên vài tháng sau, nàng
phát hiện, nàng thật sự yêu người nam nhân nhìn như bình thường không có gì lạ này.
Mà người nam nhân này lại có rất nhiều điều cổ quái
khiến nàng khó có thể tưởng tượng! Một trong những điều cổ quái này đang bi thảm xảy ra trên người nàng. . . . .
Trì Nam khống chế không
được ưm ra tiếng, phối hợp với cử động của Chu Phú, nên nàng đưa mông
gần sát hơn, để cho hắn đâm mỗi một cái vào cũng sâu đến tử cung, đụng
đến bụng dưới lửa nóng tê dại, Trì Nam miệng đắng lưỡi khô, thở hồng
hộc, chỉ cảm thấy mình sắp lên thiên đường.
Được nương tử chủ
động phối hợp, Chu Phú càng thêm nhiệt tình nhiều hơn, hắn lật người Trì Nam lại, đôi tay nắm hai chân của nàng, để nàng khoác lên trên vai
mình, khi hai chân chụm lại, chỉ cảm thấy hạ thân nương tử càng thêm
khít khao, hắn vô cùng sung sướng không ngừng vuốt ve cái mông trắng của nương tử, mạnh mẽ tách ra hai bên, cúi đầu nhìn chỗ kết hợp của hai
người, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác.
"Xuân Không, nàng còn nhớ rõ cái này không?" Hắn lấy cái cây nhỏ lớn bằng hai ngón tay mà lúc nãy
đưa vào cơ thể Trì Nam ra trước mắt nàng: "Lúc trước khi nàng chưa thể
tiếp nhận ta, cũng nhờ dùng cái này để tạo mở đầu d✫đ✫l✫q✫đ".
Trì Nam bị khoái cảm bao phủ, ánh mắt mê ly, đã không có hơi sức trả lời
vấn đề của Chu Phú, chỉ là trong lòng thoáng qua chút lo lắng.
Quả nhiên, đợi Chu Phú nói xong câu kia, Trì Nam lại cảm thấy hậu môn có
vật trơn lạnh xâm nhập, con cây kia bị Chu Phú giữ lấy không vào hết
trong cơ thể nàng, nhưng thình lình bị chướng bụng làm cho Trì Nam cương thân thể, nàng không biết là khổ sở hay vui thích, chỉ cảm thấy thân
thể đang bị hắn khiêu chiến cực hạn, bị sự cực hạn này kích thích, khiến nàng muốn sống muốn chết, quên mất tất cả, chỉ muốn phối hợp động tác
của hắn, khiến sự hưng phấn đạt tới tột cùng.
Không nhớ rõ đổi
bao nhiêu loại tư thế, không nhớ rõ trước sau bị thay phiên đâm bao
nhiêu lần, nàng chỉ biết, mặc kệ mấy lần, Chu Phú cũng không cho nàng
nghỉ ngơi chốc lát, bị thuốc kích thích, thân thể tê dại khiến Trì Nam
quên mất phản kháng, dần dần trầm luân trong cuộc làm tình không tính là ngươi tình ta nguyện, nhưng tuyệt đối nhiệt tình nóng bỏng.
Thôi, nếu không phản kháng được, vậy cũng chỉ có thể hưởng thụ.
Đêm triền miên còn đang tiếp tục, tiếng rên rỉ thở gấp vang lên trong phòng không dứt, đúng là xuân sắc vô biên.
Sáng sớm hôm sau, Chu Phú từ trong cảm xúc thoả mãn tỉnh táo lại, còn chưa
mở mắt, liền giang hai cánh tay duỗi lưng, chỉ cảm thấy cả người thoải
mái cực kỳ, tứ chi tê dại, thân thể rã rời tràn đầy lực lượng.
Hắn mở hai mắt ra, nhìn nhìn bốn phía, trong nháy mắt liền mất hồn, hắn. . . . sao lại ở nhà? Không phải nên ở phủ công chúa sao?
Vuốt vuốt
hai mắt, Chu Phú ngồi dậy từ trên giường, không đứng lên không biết, vừa đúng, quả là sắp dọa hắn mất hồn mất vía rồi.
Chỉ thấy nương tử bị lột sạch như cái trứng bóc vỏ, cặp chân bị chia ra cột vào hai bên
khuông treo màn giường, mở ra thật to, đúng rồi, bị trói vậy, mà không
mở ra được sao?
Chu Phú muốn đắp y phục lên cho nương tử, lại
phát hiện trên giường trên đất đều là vải vụn, đâu có y phục nào hoàn
chỉnh, hắn vội vàng hấp tấp lấy mấy miếng vải vụn che vùng mẫn cảm của
nương tử lại, sau đó nhắm mắt, nhìn về phía mặt của nương tử.
Đó
là gương mặt âm trầm tới cực điểm, trong sự tinh xảo mang theo sát khí
trí mạng, ánh mắt đen cực kỳ lo lắng, giống như sóng lớn nhấp nhô, biển
đột nhiên gào thét, Chu Phú chỉ cảm thấy sau lưng vọt qua một dòng khí
lạnh rét người.
"Nương tử, tại sao có thể như vậy? Là ai khiến
nàng thành như vậy?" Chu Phú vừa đau lòng vừa tức giận, vội vàng đứng
lên giúp nương tử cởi dây trói chân ra.
Trì Nam nghiêm mặt lạnh
lùng, cả đêm nàng không ngủ khiến dưới mắt thâm quầng, dùng một ánh mắt
sắc bén giết chết người nhìn chằm chằm gương mặt thật thà của Chu Phú.
Chu Phú bị ánh mắt của nàng nhìn xém chút muốn mổ bụng, chỉ đứt quãng, ấp a ấp úng hỏi
"Chẳng lẽ là. . . . . . Ta?" diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn
Chu Phú hoàn toàn bị ý nghĩ này đánh sụp, sao lại là hắn đây? Mặc dù phương thức này hắn đã tưởng tượng trong đầu nhiều lần, nhưng chỉ là nghĩ
thôi, hắn chưa bao giờ muốn hành động, được rồi, coi như có muốn hành
động, cũng không có lá gan đó.
Sắc mặt của Trì Nam càng thêm âm
trầm, được cởi trói, nhưng hai chân đã cứng ngắc chế