
à người ở chỗ này đều ngẩn ra.
Hổ, xin hỏi là chuyện gì xảy ra?
Bọn họ giống như thấy đại phò mã kinh khủng như gấu đen khiêng Nhị công
chúa đi ra ngoài, sau đó —— bỏ người vào giếng sâu —— bỏ. . . . . vào
giếng sâu?
Cái giếng sâu? ! ! !
"Trời ạ, Nhị công chúa rơi xuống giếng rồi, mau cứu người!" Trong đám người không biết là ai dẫn
đầu tỉnh ngộ lại, gấp gáp lật đật thét nói.
Theo một tiếng kêu này, cung điện đãi tiệc liền náo loạn, đại phò mã Chu Phú 'hành hung' xong thì —— không biết tung tích.
——— —————— —————— —————————
‘Đại phò mã bỏ nhị công chúa xuống cái giếng sâu, không biết tung tích. ’
Đây là câu nói kinh sợ nhất mà Trì Nam nghe được sau khi đi vào cung điện,
nhưng nàng tự giữ tỉnh táo, cũng không có biểu hiện quá nhiều ở trên
mặt, như có điều suy nghĩ đi vào trong điện, nhìn chỗ ngồi vốn an bài
cho nàng và Chu Phú, thức ăn và điểm tâm vẫn đều chưa được đụng, đây
không phải là phong cách của Chu Phú, thấy lục phò mã cầm bầu rượu ly
rượu bên cạnh, Trì Nam lạnh lùng hỏi một câu: "Chu Phú uống rượu?"
Lục phò mã không rõ chân tướng, gật đầu một cái.
Lúc này Trì Nam mới lộ ra một vẻ mặt ‘không trách được như thế’, sau đó kêu Ngọc Khanh tóc trắng tới, sắc mặt nặng nề ra khỏi cung điện. "Công chúa, phò mã đi đâu chứ?" Ngọc Khanh đi theo Trì Nam vào Ngự Hoa Viên, nhìn chung quanh rồi hỏi.
Đôi tay Trì Nam khép vào trong tay áo, khuôn mặt u sầu, đứng kế bụi cây
tịnh đế hải đường, ngắm nhìn bầu trời, lạnh lùng nói: "Đợi."
Trì
Nam nói xong chữ "đợi" này, liền không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng
đứng kế cây hải đường phồn hoa rực rỡ, nhắm mắt dưỡng thần .
Ngọc Khanh im lặng nhìn bóng lưng Trì Nam, liếc mắt nhìn một đám cấm quân sau lưng, chờ cái gì?
Qua khoảng nửa canh giờ, từ phía đông nam truyền đến tiếng vang đá vụn nổ
tung, kinh thiên động địa, Trì Nam mở đôi mắt đen bóng gợn sóng ra, giận tái mặt.
"Đây là. . . ." Ngọc Khanh từ hướng của âm thanh phán đoán địa điểm, sau đó kinh hãi nói: "Là điện Nguyên Dương của Thái hậu."
"Đi thôi." Trì Nam khẽ cau mày, lạnh lùng nói.
Ngọc Khanh vung tay lên, cấm quân sau lưng liền theo sát phía sau, tất cả
mọi người đều than thở trong lòng, không hổ là trưởng công chúa, lại có
thể biết trước trong cung sẽ xảy ra chuyện.
Khi đoàn người Trì
Nam chạy tới điện Nguyên Dương, chỉ thấy hai nam tử đang đánh nhau, một
lát sau, Chu Phú liền dùng sức mạnh ném đối phương ra thật xa, đụng vào
cây hòe trong điện Nguyên Dương, lại một tiếng nổ vang, lá cây rơi lộn
xộn.
Mà thái hậu nương nương trang phục lộng lẫy, lại bị sợ đến
ngồi liệt trên mặt đất, ôm một tiểu cung nữ không tiếng động buồn bã
khóc, Hạ trưởng thị vệ dẫn một đội thị vệ tuần tra đứng ở một bên, không biết nên giúp ai đánh ai, trường hợp cực kỳ hỗn loạn.
Trì Nam
đến cũng không khiến hai người đang đánh hăng say dừng lại, nàng cũng
không hề quản xem bọn họ làm cái khỉ gió gì, chỉ đi tới bên cạnh Thái
hậu, đỡ bà dậy, hỏi "Chuyện gì xảy ra?"
Thái hậu thấy Trì Nam
đến, lập tức đẩy tiểu cung nữ đang cho bà tựa ra, chuyển qua nhà vào
trong ngực Trì Nam, không tiếng động buồn bã khóc trong nháy mắt thăng
cấp biến thành lớn tiếng nước mắt ròng ròng:
"Nam nhi, con rốt cuộc tới rồi. Mau, mau đi ngăn cản bọn họ, Văn Viễn hầu sắp bị Hắc tiểu tử đó đánh chết."
Thái hậu đau thương chỉ vào chỗ sân hỗn loạn, khóc không thành tiếng, Trì
Nam giúp bà lau lau nước mắt, rồi sau đó hỏi: "Sao bọn họ lại ở chỗ
này?"
Thái hậu ngừng tiếng khóc, hơi nức nở ngập ngừng nói: "Văn
Viễn hầu. . . . . Tìm ai gia nói chuyện, nói phân nửa, Hắc tiểu tử không biết tại sao, liền đột nhiên lao ra từ sau núi giả trong sân, níu lấy
Văn Viễn hầu đánh liền."
Trì Nam cau mày: "Lúc này mà Văn Viễn tìm mẫu hậu nói chuyện gì chứ?"
Thái hậu có chút hoảng hốt, rũ đầu xuống, níu lấy vạt áo như thiếu nữ gặp
tình yêu đầu tiên, gương mặt khẽ ửng hồng, ấp úng nói: "Là, là. . . . .
Chuyện nhà. . diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn . ."
Trì Nam nghi ngờ: "Chuyện gì?"
Cũng không trách nàng truy vấn ngọn nguồn, chỉ trách Thái hậu nói quá kỳ
quái, Văn Viễn hầu thoát khỏi triều đình đã lâu, chỉ còn chức hầu, không có thực quyền, hơn nữa ông ta tuy là con cháu nhà tướng, nhưng đọc đủ
thứ thi thư, sao lại không biết lễ nghĩa, mới vừa lên đèn, màn đêm buông xuống lại đến cung của thái hậu một nước bàn chuyện nhà?
"Là. . . . Là. . . ." Thái hậu xoắn góc áo, sắc mặt càng ửng hồng, một đôi mắt vẫn còn trẻ trung tràn đầy lo lắng.
"Nói." Trì Nam cố ý lạnh giọng, chỉ thấy Thái hậu run một cái, vùi đầu uất ức nói:
"Là một bài từ mà Văn Viễn hầu mới có được gần đây, đặc biệt lấy ra cùng ai gia thưởng thức, ông, ông ấy không có ác ý."
"Từ?" Trì Nam lạnh mặt, cau mày, cả nguồi tràn đầy sát khí, trừng mắt liếc
tiểu cung nữ bên cạnh, đối phương liền lập tức mềm chân, không mấy lanh
lẹ nhặt lên tờ giấy viết thư màu hồng bị vứt trên đất.
‘Nắng sáng mây tan, xuân theo ý người, mưa rào qua khỏi trời lại trong. . . . Hạt
đầu đầu cành vươn hận cũ, mười năm mộng, bấm tay nghĩ mà kinh . . . Dựa
vào lan can lâu, nhìn bầu trời mờ khói, cô đơn đế