
ấy
không chịu, chuẩn bị cho ta một bàn thức ăn thật to, ta ăn quá no luôn
rồi."
". . . . . . Tam muội?" Trì Nam suy nghĩ ý nghĩa của hai từ này, Ngọc Khanh bên cạnh lại cảm thấy khiếp sợ vì nội dung trong lời
nói của Chu Phú. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
"Đúng rồi, tam muội của nàng không phải tam muội của ta sao."
". . . . . ." Trì Nam không phản bác được, chỉ đành phải giựt giựt khóe
miệng, nhưng thấy Chu Phú bình an trở về, cục gạch treo ở trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, tỉnh táo suy nghĩ một lát, mới nói:
"Chàng đã về rồi, có thể làm một chuyện cho ta không?" Trì Nam mỉm cười nói với Chu Phú.
Nương tử có chuyện, hắn tất nhiên dốc sức, Chu Phú lập tức gật đầu: "Nguyện ý nguyện ý, vô cùng nguyện ý. Nương tử nàng nói đi."
". . . . . ." Trì Nam hài lòng mỉm cười, chỉ Ngọc Khanh, phân phó: "Mang
theo kiếm Sàm Tuyết trong phủ ta, ngươi và phò mã đi đến sòng bạc đó
đánh cuộc một lần. . . . . ."
Chu Phú không rõ chân tướng nhìn
nương tử, chỉ thấy nương tử thân yêu đang mỉm cười chắc chắn, nhìn hơi
sợ, huống chi, nàng lại nhờ hắn đến. . . . Sòng bạc!
". . . . . . Dạ, sáng ngày mai thuộc hạ sẽ dẫn phò mã. . . . . ." Ngọc Khanh dù chưa hiểu dụng ý của công chúa, nhưng tất nhiên tuân lệnh, chỉ là còn chưa
nói xong, đã bị Trì Nam cắt đứt:
"Không phải ngày mai, là hiện tại. Nếu mấy thứ đó bị đưa đi, thì khó rồi."
Ngọc Khanh lĩnh mệnh, dẫn theo Chu Phú mới vừa trở về phủ đi ra cửa.
Sau khi hai người đi, Trì Nam đi tới trước ánh nến gạt gạt tim nến, ánh nến đung đưa, chiếu rọi trên gương mặt mỹ lệ của Trì Nam, khóe miệng không
khỏi lộ ra một nụ cười không để lại dấu vết, càng có vẻ xinh đẹp hơn.
Bảo bối trong phủ Khanh Điệp từ trước đến giờ có rất nhiều người mơ ước, mà người có khả năng xuống tay ở trong những người này, chỉ có nàng ta. . . . .
Sau một canh giờ, Ngọc Khanh và Chu Phú trở lại phủ công
chúa lần nữa, Trì Nam đang đọc sách sau bàn, chỉ thấy Chu Phú nhẹ nhõm
vào bên trong, Ngọc Khanh thì đang cầm ba cái rương, sắc mặt nặng nề đi
vào.
"Nương tử, thứ nàng muốn, ta đều lấy về cho nàng. Còn có
những thứ này. . . . . ." Chu Phú cười ngây ngô nói, móc ra một xấp ngân phiếu từ trong ngực đưa cho Trì Nam, mỗi một tờ đều không ít hơn năm
trăm lượng.
Trì Nam nhận lấy ngân phiếu, tiện tay phẩy một cái,
thậm chí có đến mười hai ngàn lượng, nàng mỉm cười ngọt ngào với Chu
Phú, ánh mắt lộ vẻ quyến rũ, nói: "Làm tốt lắm."
Ngọc Khanh đặt
ba cái rương trên bàn tròn gỗ đào, khi Trì Nam đi tới thì Ngọc Khanh mở
nắp rương ra, chỉ thấy ba loại bảo bối vô giá hiếm có hiện ra trước mắt
ba người.
Búa mạ vàng năm xưa Trì Nam từng thấy, tháp Xá Lợi và
tranh xe đao Lỗ Công thì nàng lại thấy lần đầu, cầm trong tay vuốt vuốt
một lát liền mất hứng, có nhiều người chạy theo những thứ này như vịt
cũng chỉ do lời đồn đãi về những thứ này mà thôi.
Xá lợi tử có
thể dưỡng da trợ xương, cải tử hồi sinh. . . . Tranh xe đao có thể thay
đổi càn khôn, chuyển bại thành thắng. . . . Hừ, lời nói vô căn cứ!
"Ngươi làm sao vậy? Đến sòng bạc một chuyến, dã bị hù dọa mất mật rồi à?" Trì Nam trêu ghẹo Ngọc Khanh.
Lúc này Ngọc Khanh mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Trì Nam, lại dời ánh
mắt đến người Chu Phú, hắn không khiếp sợ sòng bạc, mà sợ phò mã.
Tối nay rốt cuộc hắn đã thấy được, cái gì gọi là đánh bạc thắng bạc. . . .
Mặc kệ là bài cửu hay xúc xắc, tới tay phò mã rồi, cứ như được thần
giúp, hắn nghe theo lời công chúa mang theo cây kiếm Sàm Tuyết này để
đánh cuộc, vốn trong lòng hết sức thấp thỏm, sợ tiền mất tật mang, không lấy được bảo bối của tam công chúa về, còn mất thêm một món, đến lúc đó sẽ không có cách nào khác khai báo.
Ai biết, phò mã vừa ra tay. . . d◕iễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đô‿n . . .
"Thuộc hạ cả gan hỏi một câu, phò mã học đánh bạc từ ai?" Ngọc Khanh trầm ngâm sau một lúc lâu, mới không ngại học hỏi kẻ dưới nói.
Trì Nam cười cười, không nói lời nào, Chu Phú thì khéo léo ngồi ở bên cạnh ăn nho, nghe Ngọc Khanh hỏi như thế, liền trả lời:
"Cha tôi."
". . . . . ."
Ngọc Khanh sáng tỏ, sự thật chứng minh: có một người cha lợi hại rất quan trọng.
"Ngươi chỉ muốn hỏi thế thôi à?" Trì Nam buồn cười nhìn vẻ mặt khó thể tin của Ngọc Khanh, nhớ tới ngày trước nàng cũng từng kinh ngạc như vậy.
Trên người tướng công nàng, luôn có thể có vài điều khiến người ta không tưởng tượng nổi.
Ngọc Khanh lấy lại bình tĩnh, lúc này mới trả lời: "Thuộc hạ còn muốn nói,
sòng bạc Hải Thông không đơn giản, từ lời nói của chúng có thể nghe ra
có dính líu đến quan lớn trong triều, nếu không bọn họ không dám càn rỡ
như thế, biết rõ đối phương là tam phò mã, còn dám lớn lối đòi hỏi."
Trì Nam lạnh lùng cười một tiếng: "Ngươi xem ra thông minh. Từ cổ chí kim,
nghiệp quan cấu kết vốn là chuyện thường, ai không muốn có nhiều tiền
bạc?"
Trì Nam cười lạnh, đi tới bên bàn, cầm lên trên bàn một phong thư màu trắng đưa cho Ngọc Khanh, nói:
"Sáng sớm ngày mai, ngươi phái người đưa lá thư này đến phủ Tam công chúa."
Ngọc Khanh gật đầu vâng: "Nếu không còn chuyện gì nữa, thuộc hạ xin cáo lui."
"Đi đi."
Sau khi N