
ật Cần quán, lên ngựa tuần
thành, cho là rốt cuộc có thể thanh tịnh một chút, ai ngờ A Thu vẫn nói
thầm bên tai hắn:
"Phò mã, ngài có không để ý thế nào, cũng phải
chú ý thân phận chứ? Hoàng cung là nơi nào? Không có chỉ dụ tuyệt đối
không thể đi vào, ngài nói ngài náo loạn như vậy, không phải khiến mặt
mũi của công chúa mất hết sao, chẳng trách ngài ấy trừng phạt ngài không nể mặt."
Nhớ tới mình sai vặt cận thân mà công chúa tự mình chọn cho phò mã, mà hôm nay phò mã lại không có lý trí chọc giận công chúa, A Thu thật cảm thấy tương lai của mình ảm đạm quá.
"Ta. . . . . ." Chu Phú có khổ khó nói, hắn cũng không thể nói với người khác nói,
nương tử không phải vì hắn tự mình xông vào cung mới phạt hắn. . . . .
Thiên ngôn vạn ngữ chỉ hội tụ thành một câu giải thích:
"Không phải như vậy."
Nói xong, Chu Phú không đợi A Thu phản ứng kịp, liền kẹp bụng ngựa, chạy lên rồi.
Ai, thôi đi, dù sao bị nương tử trừng phạt cũng không phải là lần một lần
hai rồi, nương tử luôn nói, người khác hiểu lầm là chuyện của người bên
cạnh, hắn căn bản không cần để ý tới.
Bỏ A Thu xong, Chu Phú liền tự dắt ngựa đi dạo trên đường, công việc tuần thành này chủ yếu là đi
dạo, hắn vòng vo phố xá, chợ búa, thấy sau giữa trưa thì mọi nơi đều
tĩnh lặng.
Đi mệt, Chu Phú cầm lấy số bạc nương tử giao cho, đi
vào quán trà, gọi một loại trà rẻ nhất, ngồi xuống bên cạnh cái bàn
ngoài trời nghỉ chân.
Nhìn người đi đầy đường, cửa hàng tấp nập, dưới ánh mặt trời chiếu sáng sau giữa trưa, con người càng lười biếng hơn.
Đối diện quán trà có một sòng bạc, mỗi ngày nghênh tới đưa đi, làm ăn không tệ, Chu Phú uống trà, chợt thấy hai người làm trong sòng bạc, xách một
người ra ngoài.
Người làm quắc mắt trừng trừng chỉ vào người kia
nói: "Ta quản ngươi là Thiên Vương lão tử, không có tiền còn muốn đánh
cuộc? Lão tử đâu có mở thiện đường ."
Người bị ném đứng dậy từ
dưới đất, hùng hùng hổ hổ đi tới quán trà, Chu Phú trợn to cặp mắt nhìn
đối phương, người này mắt to mày rậm, mặt mày như ngọc, vóc người khá
cao, mặc áo bằng bông, rõ ràng là tướng cực kỳ phú quý, lại bị cưỡng ép
phủ lên vẻ của người chợ búa.
Người này lại là tam phò mã Sài Thiều bị đòn ở Luật Cần quán ngày trước.
Chu Phú đang do dự có nên gọi hắn không, tam phò mã lại phát hiện sự tồn
tại của Chu Phú trước, trên gương mặt anh tuấn lộ ra nụ cười vui mừng.
"Là ngươi!" Sài Thiều chỉ vào Chu Phú kêu to.
Chu Phú hết cách, không thể làm gì khác hơn là đứng lên chào hỏi hắn ta,
Sài Thiều nhìn thấy Chu Phú, liền hưng phấn như xa quê gặp người quen,
ôm chầm bả vai dày rộng của Chu Phú, cố ra vẻ quen thuộc mà nói:
"Ngồi ngồi ngồi, chúng ta là huynh đệ cột chèo, không cần phải khách khí."
". . . . . ." Chu Phú bị sự nhiệt tình của hắn ta làm cho không hiểu ra
sao, nhưng nghe hắn ta nói ‘huynh đệ cột chèo’, cảm thấy cũng đúng.
Đối phương liền đổi khách làm chủ châm nước trà cho hắn. . . . Dường như đây là trà của hắn ta gọi.
"Đại phò mã hôm nay thật hăng hái, đang uống trà à?" Tam phò mã Sài Thiều tự động kêu tiểu nhị đưa hạt dưa và bánh trái tới, vừa ăn ngấu ăn nghiến,
vừa tán gẫu với Chu Phú.
"A, hôm nay tuần thành không có việc gì. . . ." Chu Phú thành thật trả lời, nhưng nói được nửa câu, lại bị tam
phò mã cắt câu chuyện.
"Được rồi, hai ta đâu cần nói lời khách
sáo thế. Nỗi khổ tâm riêng của ngươi, ta biết." Sài Thiều nhổ xác hạt
dưa ra, tỏ vẻ hiểu rõ vỗ vỗ đầu vai Chu Phú.
Thấy Chu Phú không rõ chân tướng, Sài Thiều uống một hớp trà xong, lại an ủi:
"Chuyện của ngươi ta đã nghe nói, trưởng công chúa thật sự quá đáng, căn bản không chú ý thể diện của chúng ta."
". . . . . ." Chu Phú cảm thấy, tam phò mã nói ‘thể diện’ với hắn hơi không thích hợp, cho nên không tiếp lời.
"Ngươi nói, họ tưởng mình là ai chứ? Chỉ ỷ vào thân phận, liền áp dụng sự tàn
phá thảm không nỡ nhìn đối với tinh thần và thể xác của chúng ta, quả
thật đáng ghét, cực kỳ đáng ghét! Tương lai. . . . . Tương lai. . . . .
Tương lai sẽ xuống địa ngục."
Chu Phú nghe hắn nói ‘tương lai’
nửa ngày, mà lại nói ra thứ ‘tương lai’ hư vô mờ mịt kia, liền hết biết
nói sao, uống một hớp trà, rồi hỏi ". . . . Cái mông của ngươi, không
sao chứ?"
Dù là vì đạo nghĩa, Chu Phú cũng cảm thấy nên thăm hỏi thân thể từng bị tàn phá của hắn.
"Không có việc gì, có thể có chuyện gì chứ." Sài Thiều cười hì hì vỗ vỗ bờ
mông, không hề có vẻ xấu hổ về chuyện đó, điểm này khiến Chu Phú hết sức bội phục.
"Ả muốn đánh cứ cho ả đánh, lão tử nghỉ ngơi 2 ngày
thì vẫn là một hảo hán, chờ vết thương của ta lành, nàng ta cũng hết
giận, sau đó chuyện này cũng qua thôi."
Trên gương mặt anh tuấn
của Sài Thiều lộ ra vẻ lưu manh. Không biết vì sao, điều này làm cho Chu Phú nhớ tới tên mặt trắng nhỏ được Tam di thái của Lưu viên ngoại bao
dưỡng.
"Ừ, mấu chốt là có thể khiến nương tử hết giận, tức nhiều thương thân." Nói hồi lâu, Chu Phú vẫn đồng ý quan điểm này nhất.
Sài Thiều không ngờ được những câu mình nói lại lộ ra quan điểm này, hắn làm như vậy, cũng chỉ khiến cho mình khá hơn chút thôi.
"Ai, được rồi