Phò Mã Gian Manh

Phò Mã Gian Manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323420

Bình chọn: 9.00/10/342 lượt.

n tỉ mỉ vén tóc mai rơi xuống của nương

tử ra sau tai, nhẹ giọng dịu dàng nói:

"Nương tử, ta dùng biện pháp trong chân kinh xoa bóp cho nàng nhé."

Chu Phú nhớ tới những lần trước nương tử quá mệt mỏi, hắn đều y theo nội

dung trong bản chân kinh cha để lại xoa bóp cho nương tử, phương pháp

kia là dùng lực mạnh xoa bóp, giúp người thông máu, giảm bớt đau đớn và

mệt mỏi cho thân thể.

Trì Nam nghĩ đến thủ pháp của hắn, cuối cùng không nói cái gì nữa, yên lặng gật đầu một cái.

Chu Phú nhận lệnh xong, nhất thời vô cùng hăng hái, dứt khoát leo lên

giường êm, nhẹ nhàng đỡ nương tử ngồi dậy, rồi mới bắt đầu vận chuyển

chân khí.

Trì Nam chỉ cảm thấy huyết mạch như bị đổ chì dần dần

linh hoạt, những chỗ ứ cũng có dòng nước ấm chui vào, làm toàn thân nàng thoải mái.

Chu Phú đã dùng phương pháp này xoa bóp cho nàng

nhiều lần, cảm giác quả thật không tệ, điều này khiến nàng vừa yêu vừa

hận bản chân kinh lão già kia để lại.

Chân khí lưu chuyển trong

người, cơn đau nhức ở tứ chi giảm nhanh, nửa nén hương qua đi, mặc dù

không nói có thể tự do hoạt động, nhưng cũng không còn nặng nề không thể nhúc nhích như trước.

"Khá hơn chút nào chưa?" Chu Phú êm ái ôm Trì Nam vào trong ngực, vành tai và tóc mai chạm vào nhau hỏi.

Trì Nam gật đầu một cái, thẳng người, tựa vào nệm gấm bên cạnh, Trì Nam

khôi phục sức sống, khóe mắt nhếch lên, quanh người toát ra vẻ lạnh lẽo

khiến người ta không dám đến gần, sự lạnh lùng này xuất phát từ tự

nhiên, người khác không bắt chước được.

Chu Phú là chồng có lúc cũng bị sự lạnh lùng này làm run tim phổi.

Hắn thành thật co vào trong góc giường êm, ngồi nghiêm chỉnh, đôi tay nắm

chặt đặt ở giữa hai chân, không dám vượt khuôn chút nào.

Đừng

thấy hắn ngồi bình tĩnh thế, thật ra thì nội tâm cực sợ, tính khí của

nương tử nói đến là đến, nói đi. . . . lại không đi mau.

Hắn nhớ, mỗi lần làm xong ‘chuyện này’, nàng đều sẽ nghĩ một chút phương pháp ly kỳ cổ quái để chỉnh hắn mới bằng lòng bỏ qua.

Ví dụ như, nàng đã từng muốn hắn hơn nửa đêm leo tường đến gõ cửa phòng

Phượng tỷ trong thôn, đây chính là nữ nhân hung dữ nổi tiếng trong thôn

họ, cả nhà đều hung dữ, trong thôn căn bản không ai dám chọc, sau đó,

nương tử bảo hắn nửa đêm đi gõ cửa. . . . Sau đó nữa, hắn liền bị chó

nhà Phượng tỷ và một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám nam nhân nhà nàng đuổi theo vài con phố, lại đánh cho tê người một trận, đối phương mới

thả hắn.

Lần này không biết. . . . trong lòng Chu Phú hết sức thấp thỏm.

Trì Nam lạnh lùng nhìn hắn, liếc mắt nhìn bốn phía, mới tựa vào trên nệm êm phát hiệu lệnh: "Mặc quần vào, chạy ba vòng quanh Hoàng Thành."

Chu Phú nhắm mắt lại, thầm nghĩ quả nhiên tới rồi.

Chỉ là, so với những chiêu của nàng trước kia, bây giờ trừng phạt của nương tử thật là nhẹ. Thật tốt quá.

Chu Phú nghe được trừng phạt xong, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rơi

xuống đất, chỉ chạy ba vòng thôi, mặc dù chỉ cho hắn mặc quần, nhưng bây giờ là đêm khuya, bên ngoài căn bản không có người, chạy thì chạy đi,

trước khi trời sáng khẳng định có thể trở về, nói không chừng nương tử

đột nhiên tốt bụng, còn có thể cho hắn ngủ ở bên cạnh nàng chốc lát đấy.

Nghĩ như thế, Chu Phú liền tích cực bò dậy, nói vâng liên tục.

Vừa muốn mở cửa đi ra ngoài, lại nghe Trì Nam nói: "Chàng từ cửa hông điện

Thanh Khê đi ra ngoài, chạy dọc theo tường đỏ phía bên trái, chạy đủ ba

vòng rồi đến gặp ta."

"Được rồi. Nương tử cứ chờ tướng công đi, lập tức trở lại, chúng ta cùng nhau chui vào chăn ngủ."

". . . . . ." Trì Nam không nói gì, khóe miệng lại nhẹ nhàng nhếch lên, vẻ mặt có chút quỷ dị.

Lập tức trở lại?

Thật sao? Đừng quên, nơi này là Hoàng Thành, dài đến 8000 dặm. . . .

Giữa trưa hôm sau, Chu Phú với vẻ mặt ấm ức đi tới Luật Cần quán.

Lại phát hiện từ người gác cổng đến thủ vệ, ánh mắt mỗi người nhìn hắn đều có vẻ cười, ai, sao có thể không cười đây?

Hắn cởi trần chạy tới chạy lui ba vòng ở trong hoàng thành mà, đều do nương tử ra lệnh, khiến hắn chạy khắp cả cung, từ khuya khoắt chạy đến buổi

trưa hôm nay, mệt muốn chết không nói, dọc theo đường đi còn gặp nét mặc đặc sắc của đám cung nhân, làm hắn không đất dung thân, quả thật muốn

cởi cả quần trong ra, che kín gương mặt.

Thật vất vả mới chạy về

điện Thanh Khê được, thì nương tử đã đến Quân Cơ xứ rồi, chỉ bỏ lại hai

tiểu cung nữ phục vụ hắn ăn cơm, hắn vốn định nghỉ ngơi, nhưng lại nhớ

tới chưa xin nghỉ ở Luật Cần quán, và chưa nói gì với A Thu, mà hắn thì

không thể không có trách nhiệm như vậy, nên liền rửa mặt xuất cung.

Nhưng ai biết, không ra thì thôi, vừa ra tới thì những ánh mắt khác thường

liền kéo tới ùn ùn, không ngờ chỉ là một buổi sáng, mà sự tích hắn cởi

trần chạy đã truyền khắp hoàng thành.

"Phò mã cực khổ."

Người gác cổng ở Luật Cần quán vừa thấy hắn liền nói thế, khóe miệng còn rụt rụt, hiển nhiên cười đến nghẹn. rồi

". . . . . ."

"Phò mã phải mặc nhiều thêm, coi chừng bị lạnh." Đến chỗ giám thị lấy bảng hiệu, giám thị đại nhân còn nói với hắn như thế.

". . . . . ."

Thật vất vả dập tắt lửa tranh luận ra khỏi Lu


XtGem Forum catalog