
ấy quan quán công tử[1'>
dáng điệu diễm lệ và cả những quan quán công tử đang nhàn tản đứng hai bên đường.
[1'> Quan quán công tử: Cách gọi thông thường của kỹ nam
trong thanh phong quán.
Một đằng thì nhiệt tình như lửa, một đằng lại vờ hững hờ để
níu kéo. A a, thương nhân thời cổ đại đúng là có đầu óc kinh doanh quá!
Tôi muốn mở lầu xanh! Muốn mở lầu xanh!
Trong lòng thầm gào thét rầm trời nhưng vẻ mặt thì vẫn ung
dung thản nhiên, tôi quyết phải câu được một tiểu thụ nên nhất định phải giữ
gìn hình tượng công tử tuấn tú.
Đi được một lát, Mặc Nguyệt đến trước tòa nhà lớn nhất, trên
biển hiệu đề “Túy Tiên các” thì dừng lại.
Tôi không ngờ, thanh phong quán mà cũng có cái tên trang nhã
đến thế.
“Tiểu Tình, chúng ta vào đây đi.”
Tôi bước theo Mặc Nguyệt.
Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đặt chân tới nơi
này, hiên ngang mà bước vào tấn bi kịch. Dù có nghĩ nát óc tôi cũng không sao
ngờ được, chính bước đi sai lầm này đã khiến tôi gặp phải không ít phiền phức.
Lúc này, đứng cạnh đám quan quán công tử, trên khuôn mặt thẫn
thờ, ngu ngốc của tôi chỉ hiện lên hai chữ “Hạnh phúc” mà thôi.
Đúng là thanh phong quán, vận xiêm y xuyên thấu, quan quán
công tử lượn lờ hàng đàn trước mắt. Oa, nào là lạnh lùng, đáng yêu, dễ thương,
nhiệt tình… kiểu loại gì cũng có cả.
Tôi và Mặc Nguyệt vừa bước vào, liền xuất hiện một chàng
trai rất mực tuấn tú khoác tay lên vai Mặc Nguyệt, cười yêu kiều nói: “Mặc đại
nhân lâu rồi không gặp, người ở chỗ chúng tôi rất nhớ ngài đấy”.
Thực ra, tôi rất muốn thưởng thức màn kịch này. Nhưng vừa
nghĩ đến Mặc Nguyệt thường xuyên tới đây, tôi chợt thấy toát lạnh sống lưng, cảm
giác như mình đang bị lừa vậy.
Tôi quyết định lùi sang bên cạnh, tránh xa tên háo sắc này,
chỉ cảm thấy hắn thật nguy hiểm.
“Ý? Mặc đại nhân, ngài đến chỗ chúng tôi tại sao còn mang
theo bồ nhí?”, một tên quan quán công tử kiều diễm đột nhiên mở miệng nói.
Tôi tròn mắt nhìn, nét mặt khó coi cười với y: “Yên tâm, tôi
không phải bồ nhí của ngài đây, không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của các người
đâu”.
Mặc Nguyệt cười ha hả, đưa tay kéo tên quan quán công tử
kia, đùa cợt: “Sao nào? Ghen hả? Yên tâm, nó chỉ là kẻ hầu ta mới thu nhận
thôi. Đưa nó đến làm quen chút xíu, tránh sau này nó không hiểu quy củ, đắc tội
với bảo bối của ta”.
Nỗi chua xót trong lòng trào dâng như lũ tràn về. Đồ xấu xa,
vô lương tâm! Đáng chết, nhất định hắn vốn không muốn đưa tôi đến lầu xanh gì
gì đó, căn bản chỗ hắn muốn đến chính là thanh phong quán.
Tôi cúi đầu, đột nhiên nảy ra sáng kiến.
“Thiếu gia, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng. Lúc này
thiếu gia không cần phải để tâm đến Tiểu Tình nữa.”
Mặc Nguyệt nhìn tôi, cười nói: “Cũng đúng. Tiểu Thu, gọi người
của ngươi đến tiếp đãi Tiểu Tình cho chu đáo”.
Mỹ nam Tiểu Thu sau khi căn dặn mấy quan quán công tử khác
thì liền đưa Mặc Nguyệt lên lầu. Tôi nhìn theo bóng dáng hắn đang xa dần, lớn
tiếng nói: “Thiếu gia, đúng là cho tiểu nhân tùy ý chơi chứ?”.
“Tùy ý chơi”, Mặc Nguyệt chẳng thèm ngoái đầu, đáp lời.
Tôi thầm cảm tạ sự hào phóng của hắn, cũng như lòng rộng rãi
của hắn.
Làm lịch sử, đương nhiên cần có con mắt sắc bén. Cho nên từ
lúc vừa bước vào đây tôi đã liếc thấy một người. Người đó có đôi mắt sáng như
pha lê, tuy không có gì đặc biệt, nhưng dựa vào kinh nghiệm của tôi, người có
tướng mạo và đôi mắt không hài hòa đều rất dễ dãi, thoải mái. Ánh mắt người này
luôn dõi theo từng bước đi của Mặc Nguyệt, con ngươi hiện rõ sự căm ghét, cho
nên tôi cảm thấy nếu là một người bình thường mà đối với Mặc Nguyệt như thế thì
có phần hơi thái quá. Tôi quyết định nắm bắt cơ hội này để tự cứu lấy mình.
Tôi xòe quạt, mỉm cười gian xảo với đám quan quán công tử
đang đứng trước mặt, nói: “Gió se lạnh thổi khẽ, trăng thu sáng vô biên, này
các vị mỹ nhân, đêm nay chớ có khách khí”.
Đám quan quán công tử bên cạnh hào hứng gào thét, trong lòng
tôi cũng thầm cảm khái.
Tôi đi thẳng đến bàn rồi ngồi xuống trước mặt người kia, cười
nói: “Tại hạ tên Trương Thanh, huynh đài, có muốn cùng chơi không?”.
Người kia thoáng sững lại, sau đó mỉm cười, vẻ mặt bỡn cợt:
“Được thôi, tại hạ Trần Nam, đang sợ nhàn rỗi quá đây”.
Tôi biết bản thân mình không có số chơi cờ bạc. Cho nên, khi
ngồi trước mặt y, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý thua một cách thê thảm.
Hu hu, để được tự do, tôi nguyện đánh đổi tất cả, tôi không
muốn làm hầu gái của tên ma quân đó, không muốn phải ở bên cạnh tên nam nhân
phúc hắc nguy hiểm đó.
Chơi mấy ván, tôi bị thua nên phải uống khá nhiều rượu. Người
đối diện cơ hồ cũng chẳng thể thoát khỏi vận đen nhưng tửu lượng của y lại khá
tốt, tôi bắt đầu hối hận tại sao trước đó không đánh giá tửu lượng trước khi mời
y chơi, nhưng cũng may, trước sự kích động của cây nấm hương tôi đây, đám mỹ
nam kia cũng đã uống không ít rượu.
Đã qua ba tuần rượu, tất cả đều gục xuống. Tôi vẫn hiên
ngang ngồi trên ghế, tiếp tục giao đấu với Trần Nam.
“Huynh đài rất ghét Mặc Nguyệt phải không?”
“Hả? Tại sao các hạ lại nói thế?”
“Ha ha, trực giác.”