The Soda Pop
Phản Diện

Phản Diện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325651

Bình chọn: 8.00/10/565 lượt.

thân của mình chứ?

Có đâu lại…

Cô rất muốn, rất muốn gọi ông bằng “ba” trong tình trạng thần kinh minh mẫn, để ông biết được cô không còn oán hận ông vì chuyện của Nguyễn Tiến, để ông thấy cô thật sự mừng rỡ như thế nào vì mình vẫn còn một người cha — dù có phải gánh nặng đe dọa về căn bệnh di truyền.

Song lần nào dõi về cô cũng là đôi mắt đó, vô hồn đến bải hoải.

Nguyễn Ái từ trước đến giờ rất coi trọng tình thân. Bởi khác với tình yêu, bề mặt tuy vững bền kiên định, khi bước chân lên mới biết nó mỏng manh dễ vỡ đến cỡ nào… Liên hệ máu mủ là sự ràng buộc mặc định của tạo hóa, là mối quan hệ khó lòng cắt đứt dù qua bao sóng gió; và một Nguyễn Ái khao khát được yêu không cầu mong gì hơn sở hữu một điều như vậy. Đó chẳng phải là động lực bấy lâu thôi thúc cô truy cầu tình yêu hay sao? Bởi lẽ, cô đã ngỡ mình không còn người thân nữa rồi…

Vậy mà… con người cuối cùng có chung huyết thống với cô trên cõi đời này lại — hệt như Nguyễn Tiến — nhẫn tâm rời bỏ cô!

“Sao lại như thế?!” cô gào lên, tay vùng vẫy cố thoát ra khỏi sự kiềm cặp của đám y tá. “Rốt cục thì tình thân đối với ông cũng không bằng tình yêu hay sao? Tự nguyện trượt dốc như thế?! Mười sáu năm an lành không sao, hơn hai tháng chìm trong nỗi đau mất mát đã khiến một Vương Đăng Khoa oai vệ ra nông nỗi này?! Ông bảo tôi làm sao có thể chấp nhận đây?! Cho đến cuối cùng thì ông cũng giống như Nguyễn Tiến!!!”

Đúng vậy. Hệt như Nguyễn Tiến, cũng hủy hoại sinh mạng vì tình yêu! Buông lơi bản thân thế này… có khác gì với Nguyễn Tiến ngày đó khi lao mình xuống biển? Khác chăng chỉ là hình thức! Máu mủ nồng đượm rốt cục cũng không bằng được chút dư âm nhỏ nhoi của tình yêu mù quáng…

Cơ mà… cô có quyền gì để phê phán đây? Chẳng phải cô cũng đang bị thứ gọi là tình yêu này làm cho khốn đốn hay sao?

Ngay cả giây phút đối mặt với vách đá thoai thoải, những lúc cuộn mình trên giường với đôi mắt mở to, những khi bị quá khứ ăn mòn tâm trí…

Tất cả, cũng không bằng một từ “đúng” của anh.

Chưa bao giờ cô sợ như thế. Nỗi sợ dồn dập, bất ngờ, thể như cả thế giới trên tay đột nhiên vụn vỡ.

Đứng trước anh, cô tất cả đều không chắc chắn, mọi vật trở nên mơ hồ — từ cảm xúc đến hành động. Cô không tài nào đoán được anh đang nghĩ gì; cho dù được, cô cũng không dám chắc; cho dù chắc, cô cũng không dám tin — một việc rất lạ lẫm đối với Nguyễn Ái, kẻ luôn tự phụ trong xử người xử việc.

Và khi con người ta không chắc về một kết quả nào đó. Họ sợ.

Cô sợ anh sẽ khinh ghét cô.

Sợ anh sẽ ruồng rẫy cô.

Sợ anh sẽ nhìn cô bằng cặp mắt khinh bỉ ngày đó.

Sự ích kỷ trong cô lại dấy lên như sóng cồn. Cô không muốn thế! Dù có lừa anh cả đời, cô tuyệt đối sẽ không để cho những khả năng trên có thể xảy ra!

“Tôi nghĩ cháu nên hạn chế thăm ông ấy lại,” bác sĩ Đan dè dặt mờ lời vào chiều hôm đó.

“Tại sao?” ánh mắt cô phức tạp khi lên tiếng vặn vẹo.

“Cháu quá giống Maiko, sẽ chỉ khiến tình trạng ông ta tệ hơn. Huống chi, chúng ta cần bắt tay vào cháu ngay, nên không thể để tâm trạng cháu kích động hơn nữa. Tâm thần phân liệt do di truyền trước giờ rất hiếm, thường chỉ anh em ruột thịt mới có khả năng di truyền — như trường hợp của ngài bộ trưởng chẳng hạn. Song cũng có một vài trường hợp hy hữu… đặc biệt khi người thân có dấu hiệu…” lời nói ông lạc đi đôi chút, rồi nghẹn lại nơi cổ họng.

“…thần kinh thất thường như cháu lúc xưa, đúng không?” cô tiếp lời, mặt không cảm xúc.

Thở dài thay lời khẳng định, ông khẽ gật đầu. Biết rằng nói về khả năng tâm thần với một người tỉnh táo có khi còn tàn nhẫn hơn dự đoán cô ta sẽ chết vì chứng ung thư bất trị nào đó; nhưng ông không thể làm khác. Đây là điểm lắc léo trong những phương pháp tiếp cận điều trị các chứng tâm lý. Đối với tâm thần phân liệt do di truyền, tốt hơn là khiến người bệnh nhận thức rõ ràng tình huống của mình, từ đó rèn luyện sự kiểm soát tâm lý và kích thích chủ động suy nghĩ theo chiều hướng tích cực. Dĩ nhiên không phải với ai phương pháp này cũng có công hiệu, đôi khi còn mang đến kết quả tiêu cực. Song dựa trên hiểu biết của ông đối với Nguyễn Ái sau một thời gian theo dõi và điều tra bệnh án, Đan Thanh Tân có kỳ vọng rất cao về khả năng kiểm soát của cô gái này. Người mang bệnh tâm thần phần lớn có suy nghĩ ảo tưởng về những sự kiện hay người diễn ra quanh mình, bản thân từ đó sẽ phản ứng tùy theo bản năng. Đối với Nguyễn Ái, sự ích kỷ tự kiêu — vốn là thói xấu trong chuẩn mực xã hội ngày nay — lại chính là yếu tố “cứu rỗi” đứa trẻ 13 tuổi tâm trí bị tổn thương nặng nề ngày nào. Cô phần lớn không quan tâm đến những tác động bên ngoài, chỉ chú ý vào suy nghĩ và ham muốn của chính mình, do vậy dễ dàng giành lại lý trí.

“Đúng vậy,” ông chân thành đáp, đoạn quay sang tủ hồ sơ, lôi từ ngăn kéo dưới cùng ra một quyển sổ bìa đen nhẵn nhụi. “Tôi muốn cháu ngoài việc thường xuyên đến đây trò chuyện cùng tôi, còn phải tập thói quen viết nhật ký. Tất cả những gì mình nghĩ, đều ghi chép cả xuống. Dần dà khi nó đã thành thói quen, những tư liệu trong đó ít nhiều sẽ giúp ích trong việc chẩn đoán về sau.”

“Cháu hiểu,” ngoan ngoãn